Franck lập tức bừng tỉnh hiểu ra, đã rõ nguồn gốc tin tình báo của Lumian.
Nàng lẩm bẩm nói:
“Ngươi ấy, nói chuyện như vậy sẽ không tìm thấy bạn gái đâu!”
Mới vừa rồi nàng gần như bị khiêu khích, càng huống hồ là phụ nữ chân chính.
Như vậy cũng khiến Franck âm thầm nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy thằng khốn kiếp Shire này tạm thời chắc là không có duyên khác phái gì.
Ngoài tức giận vì bị trào phúng ra, Jenna cũng tìm về được không ít niềm tin.
Nàng còn tưởng rằng chênh lệch về chỉ số thông minh giữa mình và Shire đã lớn đến không thể bù lại được.
Đương nhiên, Shire có thể kiên định tin tưởng theo tin tình báo, không hề xuất hiện dao động trên thực chất, cũng vô cùng khiến cho người ta bội phục.
Nàng mím miệng nói:
“Ta càng ngày càng có thể cảm nhận được sự đáng sợ của thế giới thần bí học.”
Khác thường ở trong số 13 đại lộ khu chợ còn làm cho người ta sợ sệt và kinh hãi hơn cả cảnh tượng ở bên trong hang động bí mật chỗ mỏ đá khe sâu.
So sánh ra, trước đó nàng bị tên biến thái Hedsey mê choáng đưa xuống dưới lòng đất càng giống với một vụ án hình sự.
“Vài năm trong tương lai, sự kiện quỷ dị tương tự vậy sẽ càng ngày càng nhiều.” Franck không bỏ qua bất cứ một cơ hội nào để dạy dỗ Jenna, ý đồ để cho nàng có động lực và chờ mong chuyện tăng cấp.
Lumian còn nói lên suy đoán của bản thân số 13 đại lộ khu chợ không chỉ có ảnh hưởng đến người phi phàm của hai con đường thợ săn và ma nữ trong thời gian xác định.
Lại thảo luận thêm một lúc, Franck và Jenna thấy bóng đêm càng sâu, mang theo một chồng tạp chí thần bí học, hai nàng rời khỏi khách sạn Golden Rooster, quay trở về phố áo khoác trắng.
…
Ba giờ chiều ngày hôm sau, Lumian giả vờ giả vịt ở sàn nhảy Brise một ngày mượn dùng xe ngựa công cộng, không ngừng thay đổi, đi đến bến tàu Lavigny ở khu quảng trường, chuẩn bị nghe thử Giám mục của ngài Kẻ Khờ giảng đạo.
Đó là một cảng sông vô cùng tấp nập, đầy con thuyền hơi nước phun lên sương mù màu trắng đang đậu, rất nhiều công nhân bến tàu dựa vào các loại công cụ và thân thể của bản thân, chuyển từng rương hàng hóa xuống, xếp chồng lên một bề mặt phẳng được đặt trên đường ray.
Trừ bỏ đó ra, bến tàu còn san sát các loại máy móc vận chuyển hàng hóa cỡ lớn, chúng nó có cái cao đến mười mấy hai mươi mét, các bộ phận hoàn toàn từ sắt thép, được các máy hơi nước to lớn lèo lái, dưới sự điều khiển của nhân viên kỹ thuật, kéo các thùng sắt thép mà con người không thể nâng lên.
Lumian liếc mắt nhìn xem, chỉ cảm thấy nơi đây vừa lộn xộn lại náo nhiệt, vừa đồ sộ lại dơ bẩn, vừa tràn ngập sức sống, lại lộ ra tàn khốc không thèm che giấu.
Hắn thu hồi tầm mắt, dạo bước quanh bến tàu này, không tìm những người xứ khác giống như khách từ trên biển đến để hỏi xem nhà thờ Kẻ Khờ ở đâu, chỉ giống như một người xem có ý tưởng đột phát nên đến đây tham quan.
Xung quanh bến cảng có từng vòng kiến trúc, đầy rẫy quán rượu, nhà trọ, kho để hàng hóa chuyên chở, quán bia, quán cà phê, nhà ăn và sàn nhảy, trên đường toàn là người bán hàng rong đang rao hàng.
Lumian còn nhìn thấy những cửa sổ kính mờ có các cửa chớp màu xanh lá cây.
Chúng nó thuộc về các kỹ nữ cầm chứng nhận kinh doanh.
Đi dạo hơn nửa vòng, Lumian tìm được nhà thờ của ngài Kẻ Khờ.
Đó là một kiến trúc độc lập, vẻ ngoài bình thường, giống như được cải tạo thành từ một căn nhà bốn tầng bình thường, xây thêm gác chuông và đỉnh nhọn.
Toàn thân nó có màu đen, bên tường ở mặt trước có điêu khắc một ký hiệu thần bí học Lumian vô cùng quen thuộc:
Đó là tượng trưng cho ngài Kẻ Khờ, từ con mắt không có đồng tử không hoàn chỉnh và một phần đường vặn vẹo ghép lại thành một ký hiệu màu trắng bạc.
Nhìn cánh cửa cao chừng hai tầng lầu, Lumian không vội vã đi vào, tiếp tục dạo bước tới trước.
Là một thợ săn, ở dưới tình huống có chọn lựa, nắm giữ chi tiết hoàn cảnh xung quanh trước là một loại bản năng.
Đi được hơn mười mét, hắn lựa chọn một quán rượu tên là Sea Breeze, định nghe thử cái nhìn của các thương nhân, thủy thủ trên biển và các dân thành thị ở quảng trường này về nhà thờ Kẻ Khờ.
Quán rượu Sea Breeze được bố trí như một khoang thuyền, trên tường treo tiêu bản cá, mấy thứ như bánh lái, mảnh buồm vỡ, trong không khí tràn ngập mùi rượu mạnh và đồ trang điểm rẻ tiền.
Những người ăn mặc kiểu thủy thủ có người ngồi cùng với nhau chơi bài, có người ngồi ở trong góc xó thân thiết với cô nàng đứng đường, có người ngồi ở vị trí quầy bar uống từng ngụm rượu lớn, lớn tiếng ba hoa.
Lumian nhìn quanh một vòng, phát hiện một người đàn ông không thể bỏ qua.
Hắn ngồi ở trên ghế sofa đơn kê bên cạnh quầy bar, hai tay để ra đằng sau, tựa lên trên lưng ghế dựa, thỉnh thoảng bưng cốc bia yến mạch lên uống một ngụm, hai chân lại vắt lên, đặt ở bên cạnh bàn tròn nhỏ, tư thế tương đối ngạo nghễ.