Ngay sau đó, hắn dùng thìa gỗ múc đồ ăn đựng đầy ở bên trong vỏ quả cỡ lớn kia.
Vừa đưa đồ ăn vào trong miệng, Lumian đã tỏ vẻ kinh ngạc:
Là thịt!
Như vậy cũng quá xa xỉ?
Tiệc Thánh của giáo hội Mặt Trời Vĩnh Hằng đều không làm được đến như vậy, chỉ là rượu quả nho đỏ thêm với bánh mì chưa lên men.
Thần kinh Lumian run lên, tương đối hăng hái nhai nuốt đồ ăn ở trong miệng, cảm thấy nó vừa ngon, lại có cảm giác của thịt và ngọt lành của hoa quả, hơi chua, thậm chí còn tản ra một mùi hương kỳ lạ, hoàn toàn khác với các loại thức ăn thông thường khác ở Trier.
Hắn vừa ăn vừa nghe Giám mục giới thiệu về lai lịch của tiệc Thánh:
Đó là đồ ăn thiên sứ Cứu Rỗi Gelman Moineau thích ăn nhất khi đang đi lại khắp nơi, mà hắn là kèn lệnh của chủ nhân, truyền giáo thần dụ của chủ nhân.
Chất lỏng kia tên là Teana, tên của nó vốn đến từ một loại hoa quả cỡ lớn là đặc sản của quần đảo Rorsted, là nước ép thịt quả của nó.
Vỏ quả Teana đã mất đi phần lớn thịt quả thì được nhét thịt cừu và thịt cá băm nhuyễn vào, cuối cùng nướng chế thành tiệc Thánh Teativa.
Đương nhiên, giáo hội Kẻ Khờ không có khả năng vì phát tiệc Thánh này mà đặc biệt vận chuyển loại quả cỡ lớn kia từ quần đảo Rorsted đến Trier được, như vậy cần vượt qua ba vùng biển lớn, hoa quả lại xanh nữa đều sẽ chín mọng đến hư thôi, tốn không ít tiền tài và tài nguyên.
Ở dưới sự trợ giúp của nhà thực vật học nào đó, giáo hội Kẻ Khờ đào tạo ra cây Teana bản cải tiến có thể phát triển và kết trái ở Nam bộ Intis, thêm với vị sữa càng nồng đậm.
“Món ăn rất có phong tình trên biển… Nếu như không phải giáo hội Kẻ Khờ không thể ra ngoài truyền giáo và giảng đạo, bằng không lấy tiệc Thánh như vậy, không biết sẽ có bao nhiêu người thay đổi tín ngưỡng… Như vậy cũng không tốt lắm, quá nhiều người tín ngưỡng ngài Kẻ Khờ sẽ dẫn đến chi tiêu cho tiệc Thánh biến thành con số thiên văn…” Sầu lo thay cho giáo hội Kẻ Khờ vài giây, sau đó Lumian còn chưa ăn bữa tối đã ăn sạch sẽ Teativa, cuối cùng ừng ực uống cạn nước quả Teana.
“Ca ngợi Kẻ Khờ!” Lumian chân thành lạ thường đứng dậy cúi người hành lễ, chậm rãi rời khỏi nhà thờ được nhiều ánh nến chiếu sáng lên, đi vào trong bóng đêm ở bên ngoài.
Dưới ánh sáng từ một ngọn đèn đường khí đốt tạo ra, Lumian mặc áo sơ mi bằng vải lanh và áo gile màu đen, xắn tay áo đi dọc theo khu vực cảng, bước vào một bên khác của bến tàu, định ngồi xe ngựa công cộng đi đến khu đại lộ rợp bóng cây.
Lavigny lúc này đã yên tĩnh rất nhiều, chỉ còn lại các thủy thủ tụm năm tụm ba thỉnh thoảng đi ngang qua, hoặc hát vang hoặc kêu to.
Đột nhiên, cách đó không xa truyền đến một trận xôn xao, có người gào lên thảm thiết.
Trong tiếng kêu thảm thiết quanh quẩn, Lumian nhìn thấy một bóng dáng đang chạy về bên mình với tốc độ cao.
Hắn nghiêng người đi, nhường đường, dáng vẻ ta chính là người đi đường không liên quan gì.
Nhưng mà, nếu như đối phương khiến cho người ta chán ghét hoặc là thật sự đã làm việc gì đó không tốt, đang bị khổ chủ đuổi theo, vậy Lumian không để ý duỗi chân phải ra, làm vướng chân hắn, không vì cái gì khác, chủ yếu là vì muốn nhìn xem náo nhiệt.
Trong vài hơi thở, bóng dáng người nọ đã chạy nhanh đến bên cạnh tia sáng đèn đường, nhìn thấy khiến Lumian hơi nhướn mày.
Tốc độ thật nhanh!
Không giống với nhân loại bình thường!
Một giây sau, hắn mượn dùng chiếu rọi của đèn đường khí đốt, nhìn thấy rõ ràng dáng vẻ cụ thể của kẻ này:
Đó không phải là người, là một con quái vật!
Nó chỉ có cái đầu giống nhân loại đầy nếp nhăn, trên người khoác áo sơ mi bằng vải lanh và quần dài màu nâu đã bị xé tan, chỗ để trần lộ ra ở bên ngoài đều mọc đầy vảy màu xanh thẫm, hai chân không đi giày, giữa các kẽ ngón tay mọc lớp màng da mỏng lại cứng rắn, chảy ra chất nhầy màu xanh thẫm trơn trượt, bàn tay và bên miệng toàn là máu tươi.
Lumian đã từng gặp không ít quái vật ở trong đống đổ nát thôn Cordu không hề hoang mang, chỉ hơi nhíu mày:
Thứ này rất giống với Murloc đã được đề cập trên tạp chí thần bí học, vảy màu xanh thẫm của nó giống như có năng lực phòng ngự rất mạnh…
Trong dòng suy nghĩ của Lumian thay đổi nhanh chóng, quái vật kia cũng đã nhìn thấy hắn đang lui tới bên đường, hai mắt lồi ra rõ ràng càng trở nên thô bạo và điên cuồng.
Nó đột nhiên nghiêng người, đánh về phía Lumian.
Lumian lập tức cong người lên, không lùi lại mà tiến tới, một bước đã vượt trước quái vật giống như Murloc kia.
Rầm!
Hắn nắm tay phải biến thành quả đấm mang theo từng đốm lửa, nặng nề nện vào bụng của mục tiêu.
Ngay sau đó, thân thể nhỏ bé của hắn đã chui qua dưới nách quái vật mọc đầy vảy màu xanh thẫm, chảy xuôi chất lỏng ghê tởm kia, vừa tránh được đánh trả của đối phương, lại thành công thay đổi vị trí, đi ra đằng sau kẻ tấn công.