Nghiêm túc dạo quanh một vòng, quan sát hơn nửa tiếng, sau đó Lumian tìm vị trí để ngồi xuống, chờ buổi giảng đạo lúc sáu giờ chiều.
Theo thời gian trôi đi, không ít người tiến vào trong nhà thờ này, trong bọn họ có người ăn mặc kiểu thương nhân, có người là thủy thủ điển hình, có người lại là công nhân bến tàu mới vừa kết thúc một ngày mệt nhọc, có người giống như là cô nàng đứng đường.
Trong tiếng chuông vang boong boong boong, ánh nến sáng lên, Giám mục đi đến bên cạnh thánh đàn.
Hắn có mái tóc màu vàng, đôi mắt cũng giống như thế, chiều cao chừng hai mét rưỡi đến hai mét sáu, mặc áo gió màu đen được chế tạo đặc biệt, đội mũ phớt bằng lụa nửa cao, hoàn toàn không giống với một giáo sĩ.
Thoáng điều chỉnh, Giám mục với vẻ mặt thô kệch này đưa tay ấn lên ngực, tiếng nói vang vọng kêu lên:
“Ca ngợi Kẻ Khờ!”
“Ca ngợi Kẻ Khờ!” Các tín đồ ở đây ào ào dùng động tác tương tự như vậy để đáp lại, Lumian vô cùng hòa mình.
Giám mục kia lập tức mở thánh điển đế đen hoa văn bạc ở trong tay ra, dùng giọng nói có thể sinh ra tiếng vọng ở trong sảnh lớn nhà thờ bắt đầu giảng đạo:
“Chủ nhân của ta tự xưng Kẻ Khờ, trong quá khứ, ở hiện tại cũng trong tương lai, hắn là chúa tể vĩ đại chi phối Linh giới, càng là đạo tiêu của vĩnh hằng mà mỗi một sinh linh theo đuổi…”
“Hắn là từ bi, là nhân từ, là cứu tinh của thế giới này, hắn kêu chúng ta hãy gọi hắn bằng một cái tên khác chứ không phải là Người…”
“Chủ nhân của ta đứng ở trên hiện thực và Linh giới, nhân từ rải khắp Thiên quốc và mặt đất, đứng hầu ở bên cạnh chỗ ngồi của hắn có tổng cộng tám vị thiên sứ…”
“Thiên sứ Thủy Ngân là hiện thân của vận mệnh, là thiên sứ được chủ nhân của ta sủng ái nhất; thiên sứ Tử Vong là tồn tại đi theo chủ nhân của ta lâu nhất, là quan cầm quyền của Minh giới; thiên sứ Cứu Rỗi là kèn lệnh của chủ nhân ta, từng hóa thân thành Gelman Moineau để nhắn dùm thần dụ của hắn; Thiên sứ Sinh Mệnh là kết tinh của trí tuệ, là linh tính vĩnh viễn không ma diệt ở trong cơ thể của mỗi người.”
Gelman Moineau? Nhà thám hiểm vĩ đại kia lại là thiên sứ của ngài Kẻ Khờ? Lumian nghe thấy vừa khiếp sợ lại ngạc nhiên.
Giám mục giống như người khổng lồ tiếp tục nói:
“Đứng hầu ở bên chỗ ngồi của chủ nhân còn có thiên sứ Trừng Phạt, đó là lôi đình của chủ nhân, lửa giận của chủ nhân, bàn tay của chủ nhân, quan xét xử và người xử phạt tất cả những kẻ sa đọa và không trong sạch.”
“Ở bên cạnh thiên sứ Trừng Phạt và thiên sứ Thánh Linh, đó là vương giả của tất cả linh hồn, thay chủ nhân của ta cai quản Linh giới.”
“Đứng đối diện với bọn họ là thiên sứ Thời Gian và thiên sứ Ngôi Sao.”
“Thiên sứ Thời Gian là thiên sứ từ niên đại xa xưa, cuối cùng thần phục với chủ nhân của ta, đánh chuông thiên đường cho chủ nhân.”
“Thiên sứ Ngôi Sao là người chứng kiến, là người ghi chép lại, là ánh mắt và lỗ tai của chủ nhân ta…”
Lumian nghe rất nghiêm túc, không thể tin nổi đứng hầu bên cạnh ghế ngồi của ngài Kẻ Khờ lại có đầy đủ tám vị thiên sứ.
Thực lực như vậy cũng quá kinh khủng?
Như vậy thật sự không có khác biệt quá lớn với giáo hội Chính Thần!
Đột nhiên, bên tai hắn vang lên giọng nói rộng rãi âm vang của Termiporus:
“Ngươi tin tưởng sao?”
“Vì sao không tin chứ?” Giọng Lumian vô cùng nhỏ, giống như tụng niệm theo một câu trong thánh điển hỏi ngược lại.
Cho dù trong thánh điển của giáo hội Kẻ Khờ có phần nói quá, nhưng thánh điện của giáo hội Chính Thần nhà ai mà không như vậy chứ?
Sau khi trừ bỏ phóng đại chắc chắn cũng rất kinh người!
Termiporus trở nên trầm mặc, chưa hề thốt ra lời nào nữa.
Lumian tiếp tục nghe Giám mục kia giảng đạo, cùng với thuật lại tình huống sơ lược của giáo hội Kẻ Khờ.
Vì thế hắn đã biết trên thế giới này còn có một đại lục tên là vùng đất Thần vứt bỏ, đó là nơi bị chúng thần nguyền rủa và trục xuất.
Chúng thần vứt bỏ đại lục này, nhưng ngài Kẻ Khờ thì không, hắn phái thiên sứ Cứu Rỗi Gelman Moineau, dẫn dắt loài người may mắn còn tồn tại ở trong các thành bang đã mất đi ra khỏi vùng đất Thần vứt bỏ, xây dựng lại quê nhà ở trên biển đảo.
Do đó, trụ sở chính trước mắt của giáo hội Kẻ Khờ ở thành phố Bạch Ngân mới bên bờ biển Sonia.
Hai đại thánh địa khác cũng ở hải vực kia, theo thứ tự là thành phố Tân Nguyệt và thủ phủ Bayam của quần đảo Rorsted.
Lumian say sưa nghe xong, có hiểu biết bước đầu đối với giáo hội Kẻ Khờ.
Sau khi kết thúc giảng đạo, Giám mục và vài mục sư phát tiệc Thánh.
Đó là một ly chất lỏng trong suốt không màu và một vỏ quả cỡ lớn phủ kín dấu vết bị cháy đen.
Lumian bưng ly thủy tinh lên trước, ừng ực uống một ngụm, chỉ cảm thấy chất lỏng ở bên trong đó có vị ngọt, rất giống sản phẩm từ sữa, nhưng thơm ngát hơn.