“Giám mục của nhà thờ chính là thần sử sao?” Lumian cố ý biến giọng nói của mình thành rất đáng khinh.
“Không phải.” Bartender lắc đầu: “Nhưng Liệt Diễm Danitz thường xuyên đến Trier, hắn rất thích nơi này, ừm, hắn là người Intis, không có người Intis nào lại không hướng về Trier cả.”
Lumian đang định nói gì đó, đại nhân vật đến từ trên biển, thần sử của giáo hội Kẻ Khờ, Liệt Diễm Danitz kia uống nốt chỗ bia yến mạch còn thừa, đứng lên, đi ra ngoài cửa quán rượu Sea Breeze.
Gần như là đồng thời, những thủy thủ đang chơi bài, đang uống rượu, đang ba hoa, và đang thân thiết với cô nàng đứng đường soạt đứng cả lên, vô cùng chỉnh tề.
Bọn họ chưa hề tạo ra huyên náo, trầm mặc lại có trật tự đi theo Liệt Diễm Danitz rời khỏi quán rượu.
Nếu như không tận mắt nhìn thấy một màn này, Lumian hoàn toàn không thể cảm thấy tất cả thủy thủ ở trong quán rượu mới vừa rồi đều là thuộc hạ của thần sử ngài Kẻ Khờ.
Liệt Diễm Danitz… nghe danh hiệu là kẻ nghịch lửa… chẳng lẽ cũng là người phi phàm con đường thợ săn sao? Lumian uống Lanti Proof, tán gẫu với bartender về chuyện của giáo hội Kẻ Khờ:
“Kẻ Khờ kia là thần linh như thế nào?”
Bartender vẽ ra thánh huy tam giác ở trước ngực, lắc đầu nói:
“Ta lại không phải là tín đồ của thần, sao biết được chứ.”
“Hơi nước ở trên!” Lumian cũng vẽ ra thánh huy tam giác ở trước ngực.
Bartender liếc nhìn căn phòng đã trống rỗng rất nhiều nói:
“Nhưng giáo hội kẻ Khờ còn rất không tệ, cho dù ngươi chỉ là một kẻ lang thang, cho dù ngươi không tín ngưỡng Kẻ Khờ, vào nhà thờ của bọn họ cũng có thể được phân tiệc Thánh.”
“Nếu như ngươi cầu xin bọn họ giúp đỡ, thậm chí còn có thể nhận được một phần bữa tối có thịt có bánh mì và căn phòng để ngủ lại.”
“Ta cần phải đi xếp hàng bây giờ sao?” Lumian cười hỏi.
Bartender lại lắc đầu lần nữa:
“Không cần, bọn họ không thể ra khỏi nhà thờ truyền giáo và giảng đạo, chỉ có kẻ lang thang ở xung quanh biết được có thể đi đến đó xin giúp đỡ, nhưng thường cách một khoảng thời gian bọn họ mới đến đó một lần, vì giáo hội Kẻ Khờ càng thích giới thiệu công việc cho bọn họ.”
Lại hàn huyên một lúc nữa, sau đó nắm giữ được thời gian Giám mục nhà thờ Kẻ Khờ giảng đạo, Lumian uống cạn Lanti Proof ở trong ly, thừa dịp thời gian còn sớm, cẩn thận đi dạo một lần đường phố xung quanh.
Hắn phát hiện không ít điểm cao có quân đội canh gác, dựng các khẩu đại bác và súng ống to lớn cần đến nước lạnh.
Chính phủ vẫn không quá yên tâm với những thủy thủ và thương nhân đã từng làm cướp biển ở bến tàu này… Lumian thu hồi tầm mắt, trước khi sắc trời biến thành màu đen đã kịp thời đi đến nhà thờ Kẻ Khờ kia.
Trang trí của nhà thờ này rất giản dị, không được khảm lá vàng, cũng không sử dụng hệ thống máy móc phức tại gì, đặc điểm nổi bật nhất là cửa sổ vừa lớn lại nhiều, trước khi đêm đen đến hoàn toàn không cần thắp ngọn nến và đèn chiếu sáng.
Giống với phần lớn các khu vực tôn giáo, trên bức tường của nơi đây có một vài bức tranh trên tường to lớn, nhưng màu sắc sử dụng không đủ sặc sỡ, có xu hướng u ám.
Lumian mượn nhờ tia sáng hoàng hôn, đại khái nhìn xem một lần nội dung bức tranh, phát hiện nội dung miêu tả chủ yếu là một vùng hoang dã và loài người đang khó nhọc bước đi trong hoang dã.
Trong những loài người kia có người cao lớn lạ thường, so sánh với những người khác, họ giống như người khổng lồ ở trong truyền thuyết, có người mọc ra ba con mắt, có người không có lỗ mũi, chỉ còn hai cái lỗ đen, càng đến gần quái vật chứ không phải là người bình thường.
Vẻ đau khổ và tuyệt vọng ở trên mặt bọn họ đều trông rất sống động, nhưng trong ánh mắt đều mang theo một chút ánh sáng nhạt.
Đi ở đằng trước những loài người kỳ quái này còn có những người dẫn đường với hình tượng càng đầy đặn càng cụ thể, bọn họ có người với mái tóc hoa râm, lưng đeo hai thanh kiếm, có người cầm một cây chùy lớn màu xanh lam đậm ở trong tay, trên thân tản ra tia sáng giống như ánh mặt trời, có người mặc áo giáp màu tăm tối, để mái tóc quăn màu xám bạc…
Ở đằng trước những người dẫn đường này còn có một bóng lưng.
Bóng lưng kia khoác áo gió màu đen, đội mũ phớt lụa nửa cao, lưng thẳng tắp, xách theo một chiếc đèn bão.
Đi ở đằng trước bóng lưng kia là một chùm sáng, là thánh đàn của nhà thờ Kẻ Khờ, là mũi nhọn của thánh huy màu trắng bạc bắn ra dưới ánh mặt trời trên cao chiếu xuống.
Lumian lại đưa mắt về phía mấy khối kính màu số lượng không nhiều lắm kia, ở bên trên đó dùng phong cách biểu hiện tương đối phô trương để đắp nặn ra các vị thiên sứ, các vị thánh giả, bọn họ có người từng xuất hiện ở trên bức tranh, có người là thiên sứ nhưng không có cánh mà chỉ có vòng sáng, là thánh giả chỉ có vòng sáng.