Hai là sự việc đã được giải quyết một cách hoàn mỹ, cho nên nàng mới có tâm tình đùa giỡn, chơi xỏ.
Nếu như hai loại khả năng này đều không thành lập, vậy có tỷ lệ thật lớn lời nàng nói là thật:
Thời gian thật sự quay về ngày 29 tháng 3, trước Mùa Chay mấy ngày.
Lấy kiến thức của Lumian, chuyện này hiển nhiên không có khả năng xảy ra, không phải chuyện nên xuất hiện ở trong thế giới hiện thực, nhưng thái độ của chị gái khiến cho hắn mờ mịt.
Phải nghĩ cách xác nhận thử xem… Lumian cố gắng nhớ lại chuyện đã trải qua trong khoảng thời gian này, phát hiện phần lớn chi tiết mình đều có thể nhớ lại được, ví dụ như, ngày 29 tháng 3 tương ứng với lễ mừng Mùa Chay đã tổ chức ‘Thành công’, Aurora mặc chiếc váy dài màu lam gọn nhẹ này, buổi tối, mình còn gặp ba người xứ khác Leah, Ryan, Valentine kia, dẫn bọn họ đến nhà thờ bắt gian linh mục giáo xứ.
“Sao vậy?” Aurora chìa tay phải ra, khẽ quơ trước mặt em trai không hiểu sao đang ngây người ra.
Lumian phục hồi tinh thần lại, vội vã nói:
“Aurora, ta đột nhiên nghĩ ra một chuyện phải ra ngoài một chút.”
“Rất nhanh sẽ về!”
Phương pháp tốt nhất để xác nhận thời gian trở lại ngày 29 tháng 3 là thật hay giả, đó là tìm được Ava!
Nếu như nàng còn sống, Lumian phải nghiêm túc cân nhắc xem có chấp nhận được biến hóa không thể tin nổi này hay không.
Không đợi Aurora đồng ý, Lumian đã vòng qua nàng, vội vàng chạy ra cửa.
“Gọi chị chứ! Đừng bỏ lỡ bữa tối!” Aurora cao giọng, dặn dò một câu.
Ra khỏi nhà mình, Lumian chạy như điên đến nhà Ava Lizier, sợ chậm một giây sẽ bị cơn ác mộng khó diễn tả được bằng lời đuổi theo, triệt để cắn nuốt.
Dọc theo đường đi, hắn đã thu hút sự chú ý của không ít thôn dân, nhưng không có ai ngăn cản hắn hỏi nguyên nhân, bọn họ sợ hãi đây lại là một trò đùa dai do hắn tự biên tự diễn chờ bọn họ mắc mưu.
Cuối cùng, Lumian đã chạy đến nơi.
Guillaume Lizier ba của Ava là thợ đóng giày nổi tiếng của vùng núi và thôn Cordu này, gia cảnh không tốt lắm nhưng cũng không tệ, căn nhà bọn họ đang ở cũng là tòa nhà hai tầng màu xanh xám kiểu có tầng hầm, đằng sau còn có bãi đất trống để đống cỏ và củi lửa, tu sửa chuồng ngỗng.
Lúc này đã gần giờ ăn tối, trong phòng bếp nhà Lizier có vài bóng dáng đang bận rộn.
Lumian thông qua cửa lớn rộng mở, đi thẳng vào trong, vừa liếc mắt đã nhìn thấy Ava.
Thiếu nữ mái tóc xù có tròng mắt màu thủy lam này mặc chiếc váy dài màu xám trắng, đang chuẩn bị bữa tối giúp mẹ nàng, động tác nhanh nhẹn, ánh mắt linh động, vừa thấy là người sống.
Nàng thật sự không chết… Lumian theo bản năng nhìn về phía cổ nàng, ý đồ tìm được dấu vết khâu lại.
Ở trong bộ tiểu thuyết khủng bố nào đó của Aurora có tình tiết thi thể được khâu vá lại giả làm người sống.
Nhưng mà cổ của Ava thon dài trơn bóng, không có một vết sẹo nào.
“Lumian, có chuyện gì à?” Thợ đóng giày Guillaume Lizier ngồi trên ghế tựa trong phòng bếp phát hiện vị khách không mời tự đến này.
Mái tóc xù của hắn rối bời, trước ngực còn mặc chiếc tạp dề tông màu trắng hơi bóng nhẫy, không nhanh không chậm đứng lên, chào đón Lumian.
Nghe thấy tiếng hỏi thăm của ba, Ava dừng việc trong tay lại, kinh ngạc xoay người, nhìn ra cưa.
Nàng lập tức nhìn thấy Lumian đang ngu ngơ lại mờ mịt đứng ở đó.
“Có chuyện gì sao?” Nàng hỏi theo một câu.
Lumian đột nhiên hoàn hồn, định tùy tiện bịa ra một lý do cho có lệ.
Nhưng thợ đóng giày Guillaume Lizier đi tới khiến cho hắn lập tức có một linh cảm.
Hắn cân nhắc câu từ nói:
“Chú Guillaume, có phải Pierre nhà Berry đặt ngươi làm một đôi giày da không?”
Lumian nhớ rõ, buổi sáng ngày mai mình và Raymond sẽ chạm trán người chăn cừu Pierre Berry, kinh ngạc thay hắn mặc kệ bầy cừu không để ý nguy hiểm lặn lội đường xa vất vả vội vàng trở về tham gia lễ mừng Mùa Chay.
Khi đó, Pierre Berry đã đeo một đôi giày da mềm mại mới tinh.
Trừ phi đi đến tiệm giày thành phẩm ở Darliege mua, bằng không làm ra một đôi giày da cần phải có thời gian, như vậy nói lên Pierre Berry đã trở về thôn ít nhất hai ba ngày!
“Sao ngươi biết vậy?” Guillaume Lizier hơi kinh ngạc: “Mấy ngày trước Pierre Berry đã trở về, nhưng trong thôn không có ai biết cả, hắn còn kêu ta đừng nói cho người khác biết.”
Quả nhiên… Lumian bịa ra lý do:
“Ta nhìn thấy một người rất giống hắn, còn tưởng rằng mình sinh ảo giác.
“Bởi vì người kia đeo giày da mới, do đó tìm ngươi xác nhận một chút.”
“Là hắn.” Guillaume Lizier trả lời chắc chắn: “Lúc đó hắn còn đuổi ba bốn con cừu về, nói là chủ thuê phân cho hắn.”
Không phải đến đầu tháng năm mới có thể đuổi bầy cừu về tới trong thôn, cắt lông vắt sữa sao? Hiện giờ đuổi mấy con cừu về chăn thả như thế nào? Đồng cỏ cao nguyên còn trong thời kỳ cấm chăn thả… Lumian càng nghĩ càng cảm thấy hành vi của người chăn cừu Pierre Berry cực kỳ khác thường.