Người buôn bán tin tức này có cảm xúc vững vàng, vẻ mặt bình thường, giống như thật sự không thèm để ý đến cái chết của Hugues Artois.
Lumian cười, không tìm hiểu sâu hơn, chỉ vào dưới lầu nói:
“Ta mời ngươi uống một ly nhé.”
“Trước đó ngươi làm việc giúp ta, chúng ta cũng đã từng cùng chiến đấu, mời ngươi một ly coi như tiễn đưa.”
Anthony Roseau dùng tay phải không xách va li hành lý sờ vào đường chân tóc màu vàng nhạt đang lùi về đằng sau, ngẫm nghĩ trong chốc lát nói:
“Được.”
Hai người đi theo cầu thang chỉ có một ngọn đèn đường bằng khí đốt vào trong quán bar ở dưới tầng hầm ngầm, ngồi xuống chỗ quầy bar.
“Muốn uống gì?” Lumian dùng giọng điệu tự tại giống như quay trở về nhà mình nói.
“Rượu Absinthe hồi hương.” Anthony Roseau đáp lại ngắn gọn.
“Rượu Absinthe à…” Lumian mỉm cười, lấy ra một đồng bạc mệnh giá 1 pelkin và bốn tiền đồng mệnh giá 5 kepei, ném cho ông chủ quán bar Pawar Nissen bện tóc đuôi ngựa: “Hai ly lộn nhào.”
Lộn nhào là tiếng lóng ở trong quán bar, đại ý chỉ hai phần rượu Absinthe hồi hương, một phần là xác ướp bé nhỏ.
Một phần cần 7 rích, còn hai phần là 12 rick.
Pawar Nissen lấy một cái ly bình thường ra, rót chất lỏng màu xanh lá rất có cảm giác ảo mộng vào trong đó cho Lumian và Anthony Roseau.
Lumian nhấp một ngụm, cảm thấy chua xót và nhẹ nhàng khoan khoái quen thuộc, đã nhìn thấy Pawar Nissen có để một bộ râu màu nâu đậm ở bên miệng dùng giọng điệu hơi lấy lòng thấp giọng nói:
“Shire, ngươi có loại thuốc kia không?”
Ông chủ quán bar kiêm họa sĩ nghiệp dư này cho rằng Sư Tử Shire là trùm băng đảng xã hội đen nổi danh, chắc chắn nắm giữ lấy hai đến ba con đường có thể lấy được loại thuốc cấm kia.
“Thuốc gì?” Ngón cái của Lumian khẽ vuốt ve thân ly, nụ cười không thay đổi hỏi.
Pawar Nissen biết rõ Anthony Roseau là tay buôn bán tin tức, thường xuyên tiếp xúc với các sự kiện trái pháp luật, cho nên không hề tránh né hắn, thấp giọng giải thích:
“Thuốc cấm loại tâm thần ấy, haizzz, trước đó khi bị cái cây quái dị ảnh hưởng, ta vẽ ra bản nháp rất vừa ý, không, kia không chỉ là rất vừa ý, còn là trình độ thẩm mỹ ta vẫn luôn theo đuổi nhưng vẫn luôn không thể đạt tới, biểu đạt một cách hoàn mỹ ra suy nghĩ và lý tưởng của ta, về sau, ta không còn cảm giác đó nữa, thứ vẽ ra đều là phân chó! Ta muốn, thử thuốc loại tâm thần kia, hy vọng có thể khiến cho ta tìm về trải nghiệm đó.”
Lumian lại uống một ngụm rượu Absinthe màu sắc mê ly, nụ cười châm chọc nói:
“Nếu như ta là ngươi, sẽ lựa chọn không bao giờ vẽ tranh nữa, ngươi vốn không có thiên phú họa sĩ.”
Không đợi Pawar Nissen đáp lại, hắn cười ha ha nói:
“Dựa vào thuốc kích thích mới có thể vẽ ra tác phẩm lợi hại đã chứng minh ngươi không chó thiên phú!”
“Nhưng có rất nhiều họa sĩ trứ danh đều dùng…” Pawar Nissen còn chưa nói hết lời, đã bị Lumian cố tình cắt ngang.
Hắn chậc một tiếng nói:
“Như vậy nói lên năng lực sáng tác của bọn họ bắt đầu thụt lùi, linh cảm không dư thừa nữa.”
“Như vậy chẳng phải gian lận sao? Tác phẩm dùng thuốc kích thích vẽ ra so sánh với tác phẩm của các họa sĩ bình thường khác vẽ ra, miễn cưỡng thắng lợi, được chọn để triển lãm, treo ở trong phòng triển lãm, lớn tiếng tuyên bố với những người tham quan ‘Nhìn xem, ta là một kẻ đê tiện, ta là một người tự ti, thuốc là thiên phú của ta, ma quỷ là ba mẹ của ta’.”
Thấy sắc mặt của Pawar Nissen dần dần xám xịt như tro tàn, Lumian khẽ nâng hai tay lên, hỏi sâu hơn:
“Như vậy ngươi sẽ rất tự hào sao?”
“Nếu như ngươi có thiên phú, đã sớm không phải họa sĩ nghiệp dư nữa, cho dù không thông qua đánh giá, không thể được chọn tham gia triển lãm tác phẩm của các nghệ sĩ còn sống trên đời, cũng hẳn là có phòng trưng bày tư nhân tìm đến ngươi, nhưng trên thực tế thì sao chứ, ngươi càng rõ ràng hơn ta mà.”
Nói đến đây, Lumian khẽ cười:
“Ngươi dựa vào thuốc như vậy cũng không thể thành công được đâu, ngươi sẽ dùng, mọi người đều sẽ dùng, chuyện này lại không hề có hàm lượng kỹ thuật gì, đợi đến khi tất cả mọi người đều dùng, tính ra còn không phải là thiên phú và trình độ vốn có sao?”
Pawar Nissen mấp máy môi một lúc, nhưng không thể bật thốt lên lời.
Hắn mang vẻ mặt ảm đạm lùi ra đằng sau hai bước, ngồi xuống, linh hồn giống như đã thoát ra khỏi cơ thể.
Anthony Roseau vẫn luôn yên tĩnh uống rượu Absinthe hồi hương, lúc này mới nghiêng đầu nhìn sang Lumian:
“Có phải ngươi rất không tán thành chuyện sử dụng thuốc tâm thần bị cấm không?”
“Bằng không thì sao?” Lumian cười nhạo một tiếng.
Anthony Roseau nhìn Pawar Nissen rơi vào trong đấu tranh với chính mình, như có đăm chiêu nói:
“Hình như ngươi đã thuyết phục được hắn.”
“Ta chỉ đang thiêu đốt cảm giác hổ thẹn ở trong lòng hắn mà thôi.” Lumian dùng giọng điệu bình thản đáp lại một câu.
Anthony Roseau nhẹ nhàng gật đầu:
“Nếu như không thể thuyết phục thì sao?”