Lumian lập tức bật cười:
“Ta lại không phải là ba đỡ đầu của hắn.”
Không thuyết phục được thì không thuyết phục thôi.
Anthony Roseau trầm mặc vài giây, lại nhìn về phía Lumian:
“Phương thức khuyên can của ngươi có khác biệt nhất định với phong cách bình thường của ngươi, như này là đang nhập vai sao?”
Rất sâu sắc, sức quan sát rất mạnh… Không hổ là người phi phàm danh sách trung của con đường người xem… Nếu như có thể dấy lên ngọn lửa ở trong lòng người xem, có lẽ có trợ giúp không nhỏ cho việc tiêu hóa ma dược của ta… Lumian cảm khái vài câu trong lòng, bưng ly rượu dập dờn chất lỏng màu xanh lá lên, mắt nhìn phía trước nói:
“Trước đó ta đã nhặt được một vài tờ truyền đơn, nói trong trận chiến tranh với vương quốc Ruen vài năm trước, Hugues Artois đã vứt bỏ quân đội của bản thân, khiến cho rất nhiều người chết.”
Anthony Roseau không nói gì, yên tĩnh uống rượu Absinthe hồi hương.
Lumian nhìn quầy bar không có người nào khác nữa, tiếp tục nói:
“Ta nhớ ngươi bị thương để lại di chứng ở trên chiến trường trong trận chiến tranh vài năm trước.”
Ực ực, Anthony Roseau uống một ngụm lớn rượu màu xanh lá.
Lumian không nhắc đến chuyện ở trong phòng của kẻ buôn bán tin tức này có áp phích tranh cử của nghị viên quốc hội nữa, nhìn Pawar Nissen giống như mất đi linh hồn, nói như đang lẩm bẩm:
“Nếu như chỉ căm hận Hugues Artois, sau khi nghe được tin hắn bị ám sát, có lẽ vô cùng vui mừng, uống say ở quán bar.”
“Nếu như hy vọng biết rõ nguyên nhân tại sao Hugues Artois lại làm như vậy, biết rõ vì sao hắn còn có thể đi vào giới chính trị, tham gia tuyển chọn nghị viên quốc hội sau khi đã làm ra chuyện như vậy, biết rõ rốt cuộc có người nào đang ủng hộ hắn, vậy thì còn phải tìm kiếm thêm manh mối khác, để cho những người đã chết đi năm đó được yên nghỉ ở trong lòng đất.”
“Chuyện này, có lẽ người phi phàm chính phủ đang điều tra, nhưng bọn họ có rất nhiều trói buộc, không thể không hề cố kỵ giống như người phi phàm hoang dại.”
Anthony Roseau vẫn giữ nguyên dáng ngồi như mới vừa rồi, lại uống một ngụm lớn rượu Absinthe hồi hương.
Lumian khẽ bật cười:
“Chuyện này thật sự rất phiền toái, có rất nhiều trở ngại và nguy hiểm, buông bỏ là ý tưởng mỗi người đều sẽ sinh ra, dù sao Hugues Artois đã chết, hung thủ trực tiếp tạo ra trận thảm kịch kia đã chết, có lẽ những người đã chết đi cũng có thể nhận được một ít an ủi.”
Anthony Roseau dừng uống rượu, trên khuôn mặt trung niên phát tướng không hề lộ vẻ biến hóa gì.
Lumian nghiêng đầu liếc nhìn hắn, hạ thấp giọng, mỉm cười nói:
“Người có bệnh tâm lý nghiêm trọng có lẽ không thể tiếp tục tăng lên ở trên con đường người xem được, cho dù không tăng lên nữa, cũng có khả năng bởi vì kích thích tương ứng dẫn đến đột nhiên mất khống chế, biến thành quái vật, ở trong thế giới càng ngày càng nguy hiểm này, cuộc sống yên ổn chính là một hy vọng xa vời đối với người phi phàm có chỗ thiếu hụt rõ ràng và vấn đề nghiêm trọng.”
Nói đến đây, Lumian thu hồi vẻ mặt, nhìn bên gò má của Anthony Roseau, trầm giọng hỏi:
“Ngươi hy vọng mang theo tiếc nuối và không cam lòng rời đi, chờ đợi biến thành quái vật ở trong đau khổ, không dám đối mặt với các đồng đội ngày trước, hay là mạo hiểm nguy hiểm đến tính mạng, tiếp tục điều tra, làm anh hùng của bản thân?”
Không nhìn phản ứng của Anthony Roseau, Lumian nhảy xuống khỏi ghế nhỏ chân cao, cầm lấy ly rượu Absinthe hồi hương kia, một hơi uống cạn rượu còn thừa lại.
Sau đó, hắn dán tới bên tai đối phương, nhỏ giọng nói:
“Cái chết của Hugues Artois, ta có làm ra cống hiến nhất định.”
“Bọn ta còn đang điều tra tiếp vấn đề về hắn.”
Sau khi nhìn thấy Anthony Roseau khẽ run lên, Lumian đứng thẳng người lên, không hề quay đầu lại rời khỏi quán bar ở dưới tầng hầm ngầm.
Hắn đi thẳng về phòng 207, không đóng cửa, thắp sáng đèn cacbua canxi lên.
Hắn xoay ngược ghế dựa lại, ngồi xuống, tư thế thả lỏng nhìn vào hành lang ở trong bóng tối.
Lumian yên tĩnh lạ thường chờ đợi, giống như chắc chắn có thể chờ đến người mình muốn thấy kia.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, đôi tình nhân kia lại bắt đầu tranh cãi, trên đường dần dần xuất hiện vài tên ma men.
Tiếng bước chân không trầm trọng lắm vang lên, mang theo cảm giác chần chừ rõ ràng đến gần căn phòng 207 đang hắt ra ánh đèn.
Khóe miệng của Lumian dần dần nhếch lên, sau đó dựa lưng vào ghế dựa, nhìn ra cửa.
Không bao lâu, Anthony Roseau mặc áo màu xanh quân đội và quần dài cùng màu, đạp trên giày da không dây cột, tóc rất ngắn chỉ có một lớp mỏng manh xuất hiện ở nơi đó.
Hắn đứng ở trong khu vực có ánh đèn cacbua canxi hắt tới, nhìn Lumian đang mỉm cười ngồi ở trước bàn gỗ, cơ bắp trên khuôn mặt xuất hiện một chút vặn vẹo.
Giọng hắn trầm thấp nói:
“Ta biết ngươi đang kích thích ta, ta biết ngươi vì nhập mai, nhưng mà, lời ngươi nói không sai…”