“Thứ ta cần là tro cốt xác ướp chân chính, nó có tác dụng của riêng mình ở trên thần bí học, ngươi thường xuyên tiếp xúc với thương nhân buôn bán nguyên liệu thuốc, giúp ta chú ý một chút.”
“Không thành vấn đề.” Christo hoài nghi Shire vì thể diện, không dám thừa nhận bản thân đang tìm kiếm bí dược nào đó, cứ phải dùng thần bí học để lấy cớ tìm tro cốt xác ướp, nhưng hắn không chọc thủng, dù sao đây chỉ là chuyện nhỏ.
Nhìn theo Christo mang theo lũ chó của hắn tiếp tục tìm kiếm đứa con riêng đã đi lạc của Nam tước Brinell, Lumian xoay người quay trở về sàn nhảy.
Hắn còn chưa tới gần quầy bar, bên tai đã vang lên giọng nói rộng lớn trùng điệp của Termiporus:
“Đi xuống hầm.”
Đi xuống hầm… phản ứng đầu tiên của Lumian là thiên sứ của số mệnh này định đùa giỡn trò mèo gì nữa.
“Hầm nào?” Hắn thử dò hỏi.
“Hầm cất giữ nguyên liệu nấu ăn.” Termiporus trả lời.
Chủ động như vậy, tích cực như vậy… hắn rốt cuộc định làm cái gì? Lumian bắt đầu xem xét trong chuyện này có tiềm tàng âm mưu gì không.
Termiporus tiếp tục nói:
“Đối với ngươi, đây là một lần gặp gỡ của vận mệnh.”
“Cho dù ngươi không đi, nó cũng sẽ chủ động đi về phía ngươi, đây là vận mệnh đã định trước sẽ diễn ra.”
Ngươi nói đến khiến cho ta hơi sợ… Hiện giờ có lẽ Termiporus sẽ không để cho ta trực tiếp gặp phải nguy hiểm… Trong hầm ngầm rốt cuộc sẽ có cái gì… Lumian suy ngẫm một chút, thấy thời gian đã đến gần giữa trưa, hầm cất giữ nguyên liệu nấu ăn bình thường không hề thiếu nhân viên lui tới, về lý luận có lẽ không tồn tại dị thường và nguy hiểm mới đúng.
Sau khi cân nhắc nhiều lần, hắn định tới trước cửa hầm nhìn xem, nghe thử, nếu như thật sự cảm ứng được không tốt thì lại viết thư cho quý cô pháp sư, hỏi thử xem có cần phải dựa theo lời nói của Termiporus tiến vào hầm không.
Ở trong tiếng chào hỏi ân cần của đầu bếp, người giúp việc trong bếp, tạp vụ, nữ công nhân rửa chén, Lumian xuyên qua phòng bếp, dọc theo cầu thang đi xuống dưới, tới hầm cất giữ nguyên liệu nấu ăn kia.
Cửa gỗ màu nâu đậm của hầm đóng chặt cửa, giống như bình thường.
Lumian nghiêng tai, lắng nghe động tĩnh ở bên trong.
Tiếng nhai nuốt không rõ ràng lắm truyền vào trong lỗ tai hắn.
Tiếng động này không khoa trương lắm, sẽ không để cho người ta sinh ra suy đoán đáng sợ là quái vật đang cắn nuốt thân thể, nó càng giống với một kẻ lang thang đã bị đói bụng từ lâu đang há to mồm ăn thức ăn.
Thật sự có vấn đề… Lumian cẩn thận đẩy cánh cửa hầm ra một khe hở.
Tia sáng từ trong cầu thang chiếu vào một chút, chiếu ra một bóng người.
Đó là một bé trai tám tuổi, quay lưng về phía Lumian, hắn có mái tóc ngắn màu vàng, mặc áo khoác màu caramel, trên chân là tất màu trắng và giày da không dây cột màu đen, đằng sau có một cặp sách chất liệu cứng rắn màu đỏ sậm, nặng trịch.
Ăn mặc như vậy khiến cho Lumian cảm thấy quen mắt lạ thường.
Hắn lập tức nhớ ra đã nhìn thấy ở đâu:
Ở trên người đứa con riêng của Nam tước Brinell kia!
Hắn đi lạc là trốn xuống hầm ngầm cất giữ nguyên liệu nấu ăn của sàn nhảy Brise sao? Lumian vốn chỉ định liếc nhìn tình huống bên trong rồi nhanh chóng khép cửa lại, rời khỏi nơi đây, trở về khách sạn Golden Rooster viết thư cho quý cô pháp sư, nhưng sau khi phát hiện ra người ở trong hầm ngầm này giống như là đứa con riêng đã đi lạc của Nam tước Brinell, hắn hơi nhíu mày lại, mở cánh cửa gỗ màu nâu đậm ra thêm.
Có càng nhiều tia sáng hơn chiếu vào, bé trai kia theo bản năng xoay người lại, nhìn ra cửa.
Lumian nhìn thấy nút áo màu đồng thau ở trên quần áo của hắn, nhìn thấy áo sơ mi kẻ caro đen trắng và áo ngắn vải sợi đay, nhìn thấy gương mặt rõ ràng mang theo vẻ mập mạp con nít, nhìn thấy đôi mắt màu nâu không hề kinh hoảng nhưng mờ mịt, nhìn thấy khóe miệng đang có máu loãng chảy xuôi.
Bé trai kia đang cầm mấy miếng bít tết sống còn lộ ra màu máu đỏ sậm ở trong tay, miệng khép mở liên tục, nhai nuốt một đống máu thịt giống như của con chuột, cái đuôi nhỏ màu đen còn đang nhẹ nhàng đong đưa ở bên môi hắn.
Lumian híp mắt lại, nhét tay trái vào trong túi quần.
Bé trai kia không có phản ứng gì khác, ngơ ngác nhìn Lumian, lại nhai nuốt vài miếng, ực một tiếng nuốt con chuột đang máu chảy đầm đìa lẫn cái đuôi vào trong bụng.
Lumian nhướn mày lên hỏi:
“Ngươi là con riêng của Brinell hả?”
“Không phải.” Bé trai kia cắn hai miếng bít tết sống.
“Vậy các ngươi có mối quan hệ gì?” Lumian tỏ vẻ bình thản hỏi.
Bé trai ăn bít tết sống một lúc mới nói:
“Hắn là ba đỡ đầu của ta, là người giám hộ ở Trier của ta.”
Ngôn ngữ Intis rất tiêu chuẩn, không hề mang theo giọng địa phương… Lumian nghi ngờ nhìn bé trai không giống người bình thường này, thử thăm dò hỏi:
“Bây giờ ngươi là đang rời nhà trốn đi sao?”