“Đúng.” Bé trai cắn miếng bít tết sống đến miệng đầy màu máu.
Đằng sau hắn là bóng đen nồng đậm, xung quanh có tia sáng ảm đạm đến từ hàng hiên.
“Tại sao ngươi lại muốn thoát khỏi ba đỡ đầu của ngươi vậy? Có cần ta đưa ngươi về không?” Lumian thấy đối phương có thể trao đổi tương đối gần gũi, cười đưa ra vấn đề.
Bé trai kia đột nhiên lắc đầu:
“Không cần!”
“Ta muốn về đi học, đọc sách, làm bài tập, làm bài thi, còn có thi cử nữa!”
Cái này… Lý do của đối phương khiến cho Lumian hoảng hốt khó hiểu, giống như thấy được bản thân của trước kia:
Đầu óc hắn thông minh, đi học, đọc sách và thi cử đều không có vấn đề gì, nắm giữ tri thức cũng tương đối nhanh, nhưng vô cùng không thích làm bài tập và làm bài thi, dựa vào ‘giáo dục yêu thương’ của Aurora mới miễn cưỡng kiên trì được, chỉ mong túm lấy những người bạn như Raymond, Ava này làm thay.
Bé trai ăn thịt chuột sống không quá giống với người bình thường này chính là cuộc gặp gỡ của vận mệnh trong miệng Termiporus sao? Lumian ngẫm nghĩ hỏi:
“Ngươi không giống với người Intis?”
Bé trai kia tính tình chất phác miệng mang máu đáp lại:
“Ta đến từ Renburg.”
Renburg? Con riêng hoặc là con trai đỡ đầu của Nam tước Brinell ở Renburg? Ngoài nghi ngờ ra, trong đầu Lumian lóe lên rất nhiều suy đoán thiên về chế nhạo:
Nam tước Brinell ông trùm băng đảng xã hội đen vô cùng coi trọng giáo dục, đã sớm đưa một đứa bé mình thương yêu nhất đến đất nước của Thần của Tri Thức và Trí Tuệ…
Lumian nhìn bé trai kia, hỏi giống như đang nói chuyện phiếm:
“Tuổi tác này của ngươi, chẳng phải nên tiếp tục ở lại Renburg đi học sao? Xét từ trên tổng thể, nền giáo dục của nơi đó còn tốt hơn Trier nhiều.”
Vẻ mặt của bé trai thoáng chốc trở nên sinh động lạ thường:
“Ta không muốn, ta không muốn mỗi ngày phải đi học, mỗi ngày đều phải làm bài tập đến rất khuya, hàng tháng đều có cuộc thi!”
Nghe ra khá là khủng bố… Lumian tưởng tượng đến cuộc sống như vậy.
Ít nhất hắn không thể thừa nhận nổi.
Gật đầu chấp nhận sâu sắc, Lumian ra vẻ lơ đãng hỏi:
“Thịt chuột sống ăn ngon không?”
Bé trai khôi phục trạng thái tương đối trầm ổn kia:
“Không thể ăn, nhưng khi bụng đói thì không có tư cách kén ăn, ta lại không muốn đợi đến giữa trưa mới tới phòng bếp ăn vụng, hưởng thụ chân chính vĩnh viễn là món ăn được đầu bếp ưu tú nấu nướng, tốt nhất lại mang một chút cảm giác đói khát không nghiêm trọng lắm…”
Sau khi giải thích hai câu, hắn giống như cảm thấy biểu hiện của mình hơi quá mức thành thục, vội vàng thay đổi lời giải thích:
“Ai bảo phòng bếp của các ngươi phải chờ đến đúng giữa trưa mới chuẩn bị đồ ăn chứ!”
Trọng điểm không phải là ở chuyện này có được không hả… Khi ta còn lưu lạc cũng chưa từng nghĩ đến chuyện ăn thịt chuột sống, đương nhiên, chủ yếu là vì không bắt được nó, nếu thật sự bắt được thì ít nhất phải nghĩ cách đốt lửa lên, lột da nướng qua… Tên nhóc này có thể tay không bắt được con chuột, thực lực hoặc may mắn không hề kém… Bây giờ cách giữa trưa còn chừng một tiếng nữa, như vậy đã không nhịn được rồi sao? Lumian càng nhìn càng cảm thấy đứa bé này rất khả nghi.
Hắn buồn cười hỏi:
“Brinell chưa để cho ngươi ăn no sao? Có cần ta đi đến tổng cục cảnh sát tố cáo hắn ngược đãi trẻ em giúp ngươi không?”
“Hắn trừ bỏ thúc giục ta làm bài tập ra, chuyện khác đều rất tốt, cách mỗi hai tiếng sẽ để cho ta ăn bữa chính một lần, lại còn sẽ chuẩn bị thêm cả bánh ngọt, bánh bích quy, thịt nướng và bánh nhân thịt, để cho ta khi nửa đêm đói bụng vẫn có đồ ăn.” Nói đến đây, bé trai theo bản năng liếm môi.
Ngươi là heo hả? Vào thời kỳ phát dục Lumian đều chưa từng ăn ác đến như thế.
Hơn nữa, thoạt nhìn thằng nhóc này cũng không mập, chỉ có thể nói là rắn chắc.
Một giây sau, ánh mắt bé trai hơi đổi, tốc độ nói chuyện tương đối nhanh:
“Có thể do học tập đã tiêu hao quá nhiều tinh lực của ta, cần ăn nhiều bữa như vậy mới có thể duy trì sự sinh động trong đầu óc được.”
Trong nền giáo dục của Renburg không có câu giải thích chính là che giấu sao? Ngươi cố ý giải thích thêm một câu như vậy, ta càng cảm thấy sự thèm ăn của ngươi có vấn đề… Ăn nhiều như vậy đều không cải thiện được đầu óc của ngươi sao… Dinh dưỡng đều đi đâu cả vậy? Lumian cười hỏi:
“Nếu như Brinell không cố ý bỏ đói ngươi, vậy vì sao ngươi còn ăn thịt chuột và bít tết sống chứ?”
Bé trai kia hơi ảo não đáp lại:
“Hôm nay ta còn chưa ăn bữa sáng đã chạy đi, cũng chưa thưởng thức trà sáng nữa!”
Như vậy đã đói bụng đến ăn chuột sống luôn? Lại đói thêm nửa ngày, một ngày, có phải kể cả người trên đường đều muốn ăn không? Lumian dùng tay phải móc một bình rượu quân dụng màu sắt xám ở trong túi quần ra.
Bàn tay trái của hắn cũng rút ra khỏi túi quần, giúp đỡ vặn mở nắp bình rượu, sau đó lại nhét về.