Là như vậy à… Lumian nghiêng tai lắng nghe đại khái đã rõ ràng cơ hội nhập vai ở đâu.
Thấy đồng bạn do dự, Héctor lại nói:
“Trier thường xuyên xảy ra hỏa hoạn, tất cả mọi người đều đã quen, hơn nữa, chúng ta lại không cần tự mình phóng hỏa, ở khu chợ có rất nhiều băng đảng xã hội đen lũ ác ôn, đến lúc đó, cho bọn họ một khoản tiền, kêu bọn họ rời khỏi Trier.”
“Honoré, không thể trì hoãn được nữa đâu, ngươi phải làm ra quyết định ngay bây giờ.”
Honoré trầm mặc, hung tợn nói:
“Được! Bây giờ chúng ta đi tìm Guy, kêu hắn cùng làm!”
Hai người nhanh chóng vòng một vòng quanh kho hàng, kiểm tra tình huống cụ thể, sau đó đi về phía lối vào bến tàu, tìm kiếm đồng nghiệp tên là Guy kia.
Sau khi đi ngoài mấy chục mét, bọn họ đột nhiên cảm thấy bầu trời hơi sáng lên biến thành màu đỏ, bên tai cũng nghe thấy tiếng thiêu đốt lách tách.
Honoré và Héctor theo bản năng xoay người lại, nhìn ra sau lưng, chỉ thấy khu vực mới vừa rồi kia dấy lên ngọn lửa hừng hực, ánh lửa đỏ đậm giương nanh múa vuốt, không ngừng bùng lên trên, cắn nuốt tòa nhà.
“Cháy rồi, cháy rồi…” Đầu tiên Héctor thì thào tự nói, sau đó sắc mặt vui mừng: “Hỏa hoạn rồi, thật sự xảy ra hỏa hoạn rồi! Ca ngợi Thái Dương, thật sự xảy ra hỏa hoạn!”
Honoré cũng có phản ứng tương tự, hắn nâng tay phải lên, vẽ ra thánh huy hình tam giác ở ngực, miệng lẩm bẩm.
Sau mừng như điên ngắn ngủi, Honoré đã nhận ra có một điểm không đúng.
Hắn run giọng nói:
“Nơi bốc cháy không phải, không phải là kho hàng, là văn phòng của chúng ta!”
Văn phòng của bọn họ nằm cách kho hàng vài mét, là một tòa nhà hai tầng giản dị màu xám.
Mà tòa nhà kia với trong kho hàng là khu trống rỗng, không có vật dễ cháy.
“…” Héctor lộ ra vẻ mặt sợ hãi, cắn chặt răng nói: “Hiện giờ chúng ta phải đi thiêu đốt kho hàng!”
Hắn vừa dứt lời, chỗ ngọn lửa màu đỏ đậm thiêu đốt đã xảy ra nổ mạnh.
Nổ mạnh kia không lợi hại lắm, nhưng tiếng động ầm ầm ầm vẫn truyền ra ngoài, thu hút sự chú ý của các thủy thủ bến tàu và nhân viên phòng cháy.
Tiếng kêu “Cháy rồi! Cháy rồi!” lập tức vang lên liên tiếp, mọi người bắt đầu chạy về phía này – là thành thị nổi tiếng ở Bắc đại lục vì thường xuyên xảy ra hỏa hoạn, nhân viên phòng cháy của Trier có quy trình xử lý vô cùng thành thục với chuyện tương tự.
Héctor và Honoré còn chưa kịp đến gần kho hàng số 3 thấy thế, ngã quỵ ở ven đường, mất đi hơi sức toàn thân.
Khu vực lối vào bến tàu.
Albus với mái tóc giống như hơi nhuộm lên một chút màu đỏ thu hồi ánh mắt khỏi ngọn lửa đang thiêu đốt kịch liệt, chuyển lên người đàn ông trung niên đang đứng ở bên cạnh mình:
“Ngài Guy, đồng nghiệp của ngươi còn càng nóng vội hơn ngươi.”
Người đàn ông tên là Guy sắc mặt trắng bệch, mờ mịt lắc đầu:
“Nơi bị đốt không phải là kho hàng…”
Albus trầm mặc, phì cười nói:
“Mới vừa rồi ta đã nhắc nhở, do dự sẽ chỉ mang đến ngoài ý muốn.”
“Hiện giờ ngươi có thể cân nhắc đến chuyện chạy trốn như thế nào, hy vọng ngươi đừng do dự nữa.”
Lumian đứng ở bên cạnh tòa nhà hai tầng giản dị đó, hơi ngửa đầu lên, nhìn ngọn lửa khoa trương đã cắn nuốt các vật dễ cháy như vật liệu gỗ và biến thành một con rồng lớn hư ảo, khuôn mặt chiếu ra màu đỏ sáng ngời, trong mắt toát lên toàn là tia sáng.
Hắn ngậm cười, từng bước một đi về phía đám cháy.
Mục đích phóng hỏa của hai người kia là thiêu hủy kho hàng, tiêu hủy chứng cứ phạm tội, còn mục đích phóng hỏa của Lumian là tạo ra động tĩnh, thu hút sự chú ý, khiến cho nhóm người điều tra phát hiện ra khác thường ở trong kho hàng!
Đây là hành động của một công dân thành phố đủ tư cách phải làm.
Bên ngoài thân của Lumian lập tức bốc lên một tầng lửa, chúng nó thuần phục dán sát ở bên trên quần áo, chỉ thiếu chút nữa là có thể dấy lên.
Mang theo áo choàng lửa như vậy, Lumian tiến vào trong đám cháy đang thiêu đốt lốp bốp.
Lửa và lửa dung hợp, sương khói bị loại trừ, hắn thoải mái xuyên qua tòa nhà này, rời khỏi bến tàu theo phương hướng ngược lại.
Trải qua lần phóng hỏa này, Lumian bước đầu nắm giữ sức mạnh của ma dược, có thể hoàn thành kiềm chế rất tốt, không còn các biểu hiện dị thường như cảm giác bị bỏng trên làn da và cảm xúc nôn nóng dưới đáy lòng.
Tuy rằng như này còn cách chân chính tiêu hóa ma dược rất xa, nhưng ít ra hắn đã thích ứng với trạng thái của bản thân, có thể thừa nhận một bước ban ơn tiếp theo của số mệnh.
…
Sau khi liên tục làm phản theo dõi vài lần, Lumian quay trở về đến căn phòng an toàn ở phố áo khoác trắng kia.
Có thể bước đầu tiêu hóa ma dược kẻ phóng hỏa trước khi đuổi theo linh mục giáo xứ khiến cho hắn hết sức vui mừng, trên mặt luôn mang theo nụ cười, nhưng khi nhìn thấy xấp tư liệu nặng nề ước chừng hơn một ngàn trang ở trong tủ sắt kia, vẻ mặt của hắn lại lập tức xụ xuống.