“Có mục đích che giấu sao?”
“Không quan tâm là tình huống nào, trưng cầu ý kiến của quý cô pháp sư đã rồi tính.”
Lumian rất nhanh có quyết đoán, đứng dậy, rời khỏi sàn nhảy Brise, đi đến phố áo khoác trắng.
Hắn lại có một lần phóng hỏa mặt vật chất tương đối đơn giản, có thể bước đầu tiêu hóa ma dược, cân nhắc đến thu hoạch ban ơn kẻ bị khế ước, khó tránh khỏi hơi gấp gáp, nhưng lại gấp gáp nữa cũng không thể thả lỏng đề phòng Termiporus.
Bên trong căn phòng an toàn ở phố áo khoác trắng.
Lumian viết kỹ càng chuyện về bé trai Ludwig và nhắc nhở của Termiporus trên giấy, sau đó bố trí nghi thức, kêu gọi người đưa tin giống như con rối này đến.
Trong quá trình chờ đợi thư hồi âm của quý cô pháp sư, hắn lật xem tư liệu về sinh vật Linh giới kia, phát hiện mới chỉ đọc thầm có một lần miêu tả đề cập đến tri thức nào đó thôi đã khiến cho linh tính của mình tiêu hao số lượng lớn, thậm chí còn sẽ mang đến các cảm nhận như choáng váng, ghê tởm, phiền chán, đau đầu, nóng rực và ảo giác nhất định.
Cảm giác này khá tương tự với “Tri thức giảng giải kỹ càng về thần linh và sinh vật có địa vị cao nào đó, bản thân nó có chứa đựng tính ô nhiễm mãnh liệt, ẩn chứa tính nguy hiểm cực cao” được ghi chép lại ở trong bút ký phù thủy của Aurora… Nếu như theo đuổi tri thức của nhân loại đều là như vậy, thế thật sự rất khủng bố, sau khi nghe xong rất có khả năng không còn là chính mình, hoặc bỏ mạng tại chỗ… Lumian đành phải nhìn một lúc lại nghỉ ngơi một lúc, tránh cho trạng thái tinh thần trượt xuống bên bờ nguy hiểm.
Sau khi nhìn xem ba bốn mươi loại sinh vật Linh giới, hắn phát hiện ra một khuôn mặt quen thuộc:
“Thỏ tri thức.”
“Sinh vật Linh giới nhỏ yếu, thân mật với nhân loại, có khát vọng tự nhiên đối với tri thức, rất hiếm từ chối kêu gọi.”
“Bởi vì tri thức tiếp xúc đến khác biệt nên thỏ tri thức khác nhau sẽ có điểm không giống nhau nhất định, điểm giống nhau là tinh thông nhiều loại ngôn ngữ, có thể nói và viết, có được kỹ năng đọc tốt, sẽ rút ra điểm quan trọng từ trong rất nhiều tri thức, tốc độ sao chép cực nhanh, còn hơn cả máy đánh chữ.”
“Vấn đề: Năng lực giao tiếp không tốt, có lối suy nghĩ khô khan, có một phần thỏ tri thức bởi vì tiếp xúc đến tri thức dị thường nên bị ô nhiễm, trở nên tương đối nguy hiểm, nếu như muốn kêu gọi chúng nó đến, phải giới hạn trong thân mật và nhỏ yếu.”
Hóa ra tên đầy đủ là thỏ tri thức, tương lai kêu gọi loại sinh vật này đến, tính định hướng càng rõ ràng… Nhưng mà, năng lực và đặc điểm riêng của nó đều vô dụng, nếu như ta dựa theo dự tính của Aurora, thi vào đại học, tinh thông nhiều loại ngôn ngữ và kỹ năng đọc tốt này cũng không tệ… Không miêu tả tốc độ xuyên qua Linh giới của nó nói lên không có giá trị ở phương diện này, vừa chậm, tiêu hao linh tính lại lớn… Lumian buông tư liệu xuống, day hai bên huyệt thái dương, bắt đầu nghỉ ngơi lần thứ ba.
Vào lúc này, người đưa tin con rối cuối cùng đã đưa thư hồi âm của quý cô pháp sư đến:
“Ta cũng rất tò mò bé trai tên Ludwig kia có thể mang đến gặp gỡ gì, ta không xác định hắn đến Trier rốt cuộc vì cái gì, chuyện này còn chờ quan sát, có lẽ rất quan trọng.”
“Việc ngươi cần làm là đề phòng hắn, bản thân sự tồn tại của hắn cũng khá thú vị.”
“Đi đi, ta cũng thấy cơ hội nhập vai này.”
Các ngươi những người này không thể nói chuyện rõ ràng ra được sao… Lumian đọc xong bức thư hồi âm ngắn gọn, khóe miệng hơi co rúm.
Nhưng mà hắn có thể cảm nhận được, đoạn lời nói thứ nhất của quý cô pháp sư không giống như đang đáp lại hắn, càng đến gần với biểu hiện cô đọng lại quá trình tự suy xét của bản thân.
Nói cách khác, quý cô pháp sư có được năng lực chiêm tinh cũng không thấy rõ vận mệnh của Ludwig, chỉ có thể có hoài nghi nhất định.
Bản thân của chuyện nàng không thấy rõ vận mệnh này đã có thể nói lên rất nhiều vấn đề.
…
Mười giờ năm mươi phút đêm, ở bên ngoài kho hàng số 3 chỗ bến tàu Rieste.
Lumian giấu mình ở trong bóng tối, chờ đợi cái gọi là cơ hội nhập vai đến.
Không bao lâu, có hai bóng dáng đến gần kho hàng, đi đến chỗ cách Lumian chừng năm đến sáu mét.
Một trong hai người hạ thấp giọng, rất lo âu nói:
“Héctor, ngày mai người của công ty kiểm toán sẽ đến đây để kiểm toán, chúng ta phải làm thế nào?”
“Có muốn tìm tên trộm đến trộm hết sổ sách đi không?’
“Như vậy có ích lợi gì chứ? Bọn họ vừa đến kho hàng nhìn xem là hiểu ra chúng ta có vấn đề ngay, hàng còn thừa lại chưa đến một phần mười cần có.” Giọng điệu của Héctor dần dần trở nên hung ác: “Nếu như đã định làm, vậy vì sao không triệt để một chút, thiêu hủy cả kho hàng đi? Làm như vậy, ai có thể biết khoản mục có vấn đề hay không được?”