Xác ướp ‘cổ đại’ hai tuần trước mới ra lò? Lumian nhìn Saliente, không hề để ý hỏi:
“Các ngươi săn lùng người sống để chế tạo xác ướp sao?”
Saliente nhẹ nhàng lắc đầu:
“Không cần thiết phải như vậy, mỗi ngày ở Nam đại lục đều có nhiều người chết như vậy, tốn chút tiền là có thể mua được không ít thi thể tươi mới, thuê người săn giết còn đắt hơn làm như vậy, nếu như tự mình ra tay, vậy chi phí thời gian quá cao.”
Hắn không tự chủ phân tích lợi và hại của vài phương án.
Nghe xong giải thích của ông chủ cửa hàng Thuốc thần bí, khi Jenna nhìn lại vào xác ướp kia thì có một cảm giác hoàn toàn khác với trước:
Đó là một người chết chưa lâu.
Mà thi thể của hắn bị bày ở đây, trở thành hàng hóa để bán.
Tuy rằng xác ướp chỉ có lịch sử hai tuần cũng có thể sử dụng, đã là nguyên liệu phụ đủ tư cách, nhưng Franck chắc chắn hy vọng có thể lấy được hàng tốt hơn.
Nàng thở dài thu hồi ánh mắt khỏi trên thân xác ướp tươi mới kia, hỏi Silente:
“Có xác ướp càng cổ xưa hơn không?”
Saliente ậm ừ vài giây mới cẩn trọng hỏi:
“Xác ướp của năm ngoái có được không?”
Đây là xác ướp ‘cổ xưa’ nhất ở trong tầng hầm ngầm.
Franck bất đắc dĩ thở dài:
“Cũng được.”
Saliente hơi thất vọng dẫn ba người đi vào một ngôi mộ khác.
Hắn vốn cho rằng mấy người Lumian định mua một khối xác ướp nguyên vẹn về, vì thế nên mới dẫn bọn họ đến xem cái nguyên vẹn nhất, nhưng mà hiện giờ xem ra, hình như đối phương chỉ cần một phần trong đó thôi.
Xác ướp màu vàng nâu từ năm ngoái kia đã vô cùng không trọn vẹn, không chỉ không có bộ phận thân thể bên dưới, kể cả vị trí ngực bụng đều có các chỗ trống dữ tợn.
Chờ sau khi Franck bói toán xác nhận thật giả, Saliente hỏi không còn nhiệt tình giống như trước:
“Cần bao nhiêu?”
“50 gram.” Franck định dự trữ nhiều một chút.
Saliente tính toán rồi nói:
“500 pelkin.”
Franck lập tức trả tiền, nhìn Saliente không biết lấy từ đâu ra một cái búa sắt và một thanh dao găm, dùng tư thái giống như đang khai thác khoáng thạch cắt và cắt rắc rắc rắc đập non nửa cánh tay của bộ xác ướp kia xuống.
Jenna nhìn xem đến ngây người, đối với nàng, cảnh tượng như này thật sự hơi máu tanh và tàn bạo.
Nàng đã từng thờ ơ nhìn xem bắn giết nhau giữa băng đảng xã hội đen, cũng từng tự tay giết người, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy ai đối đãi với thân thể của nhân loại như hàng hóa giá rẻ thế này.
Franck âm thầm thở dài, ép buộc bản thân kìm nén cảm xúc xuống dưới đáy lòng.
Cái này là chỗ tàn khốc của thế giới siêu phàm với hệ thống ma dược, nhưng so với ban ơn, như vậy lại có vẻ tốt đẹp lạ thường.
Sau khi tiếp nhận non nửa cánh tay xác ướp kia, Franck mang theo Jenna, trầm mặc ra khỏi ngôi mộ kia, Lumian và Saliente đi sóng đôi đằng sau.
Bọn họ mới đi ngược về chưa tới ba mét, những ngọn đèn dầu ở trong lối đi lại đồng thời co rụt lại, tia sáng ảm đạm tới cực điểm.
Saliente ngạc nhiên nghiêng đầu, sắc mặt khó coi.
Trong lối đi hơi âm u, mặc dù nhiệt độ không hạ xuống, nhưng lại nổi lên từng trận gió lạnh lẽo giống như có thể đâm vào trong xương tủy.
Lumian đang ở trong trạng thái bỏ mặc suy nghĩ trống rỗng để khôi phục linh tính lập tức tập trung tinh thần, giống như bình thường quan sát ngôi mộ ở hai bên trái phải.
Thật ra, lựa chọn đầu tiên theo phản xạ có điều kiện của hắn là nhét tay vào túi, nắm giữ ngón tay của K tiên sinh, nhưng chợt nhớ ra nơi đây là Nam đại lục, có khả năng lớn K tiên sinh không cảm ứng được ngón tay của mình bị sử dụng, vì thế cố gắng khắc chế xúc động theo bản năng.
Tốc độ phản ứng của Franck cũng không chậm, không biết từ khi nào đã có một tấm gương lớn chừng lòng bàn tay ở trong tay, còn Jenna có kinh nghiệm ít nhất, tuy rằng không rõ cảnh tượng biến hóa như vậy đại biểu cho cái gì, nhưng vẫn theo trực giác cho rằng đây không phải là chuyện tốt lành gì.
Chuyện này không khác gì những câu chuyện ma quỷ thường được những tên ma men ở trong quán bar trong sàn nhảy dùng để hù dọa các cô gái!
Saliente nhanh chóng thu hồi tầm mắt đang quan sát những ngọn đèn ảm đạm, chưa hề liếc nhìn Lumian, mà nhanh bước chân hơn, lướt qua Jenna và Franck, đi về phía cửa gỗ tối đen của tầng hầm ngầm đang rộng mở.
Rầm rầm rầm!
Bên trong các ngôi mộ ở hai bên cạnh vang lên âm thanh đánh ra, không biết là nắp quan tài đá bị va đập hay là cánh cửa đá nặng nề bị nện.
Saliente thay đổi vẻ mặt, nâng đầu gối lên, chạy như điên ra bên ngoài.
Trong tầng hầm ngầm vốn tĩnh mịch, tiếng đập rầm rầm rầm quanh quẩn, nhóm người Lumian đi theo ông chủ của cửa hàng Thuốc thần bí chạy về lối ra, vài bước đã vượt qua hắn.
Đúng lúc này, cánh cửa gỗ tối đen kia phát ra tiếng kẹt kẹt kẹt, lấy tốc độ cực nhanh khép lại.