Quỷ Đạo Tu Tiên: Ta Có Thể Miễn Trừ Đại Giới (Bản Dịch)

Chương 218 - Chương 218 - Quỷ Dị

Chương 218 - Quỷ Dị
Chương 218 - Quỷ Dị

Chương 218. Quỷ Dị

Nhậm Thanh không có để ý phản ứng của hai người, chỉ là không ngừng quan sát đến An Nam trấn.

Hắn phát hiện phòng ốc nơi đây có khác với Tam Tương thành, kết cấu lấy chất gỗ làm chủ.

Hẳn là bốn bề ít núi đá, lại không thể nung gạch, từ đó tạo thành thói quen dùng gỗ.

Bởi vậy có thể thấy được, dù là chỉ là thành trấn phàm nhân chiếm đa số, trải qua mấy chục đến trăm năm bế quan phát triển thì đều có thể hình thành tập tục sinh hoạt khác biệt, huống chi là giữa các địa vực.

Tĩnh Châu cùng Tương Châu chính là ví dụ tốt nhất, cho nên Vô Thượng Thiên Ma chiếm cứ Thú Lan sẽ có tình trạng ra sao thì khó mà tưởng tượng.

Sắc trời đã là hoàng hôn.

mấy người Nhậm Thanh vừa định đi vào An Nam trấn, đột nhiên có Ma Tước dừng lại tại trên vai của bọn hắn.

giọng nữ êm ái vang lên bên tai, rõ ràng là Mộc Dịch thi triển một loại thuật pháp nào đó.

"Nhanh đi vào An Nam trấn, nhất định phải cẩn thận."

"Ban đêm đừng ly khai phòng ốc. . ."

Ma Tước líu ríu sau khi nói xong liền bay mất, chỉ để lại mấy người Nhậm Thanh mặt mũi tràn đầy mộng bức, bọn hắn nhìn nhau dò xét không có mở miệng.

Bây giờ liền đi vàoAn Nam trấn, nếu quả thật có gì đó cổ quái như Mộc Dịch nói, như vậy mỗi tiếng nói và cử động đều phải chú ý đi lên.

Nhưng mà dù sao liên quan đến lính cai ngục đường, chắc là không nguy hiểm mới đúng.

Nhậm Thanh đi đầu vào thành trấn, hai người Hoàng Tử Vạn vội vàng đuổi theo.

Cổ quái là lính cai ngục ngoại trừ Mộc Dịch thì cũng không có hiện thân, ẩn ẩn còn có thể cảm giác được đang có ánh mắt vụng trộm dòm ngó.

Dân chúng An Nam trấn cũng đang làm mấy việc nghề nông, nét mặt của bọn hắn cũng có chút cảnh giác.

Không đợi Nhậm Thanh đi ra quá xa.

Lập tức liền có bộ khoái đến đây để dò hỏi tin tức, nhưng mà sau khi bọn hắn lấy ra lệnh bài lính cai ngục, mặt mũi bộ khoái tràn đầy cung kính nhường đường.

Đợi tới đoạn đường có ít người đi, Nhậm Thanh nhịn không được mà nhỏ giọng hỏi thăm:

"Lão Hoàng, đến cùng là nơi này đã xảy ra chuyện gì?"

Hoàng Tử Vạn lắc đầu nói:

"Ta cũng không quá rõ ràng, chẳng lẽ thật sự là bởi vì chuyện mấy ngày trước?"

"Vậy xương sườn trong ruộng hoa đã xảy ra chuyện gì?"

Hoàng Tử Vạn suy tư một lát nói ra:

"Ngươi chắc là cũng biết rõ, lính cai ngục đường đã thi triển qua ba lần Chiêu Hồn Thuật, trong lúc đó đều sẽ trồng rất nhiều Bỉ Ngạn hoa."

"Bắt đầu từ khi đó, xương sườn Địa Tàng Vương đột nhiên từ theo lòng đất mọc dài ra, cùng Bỉ Ngạn hoa hình thành quan hệ hỗ trợ cộng sinh."

"Đột nhiên. . ."

Nhậm Thanh cảm giác kinh ngạc vô cùng.

Hắn vốn cho rằng là thủ đoạn Âm Sai cảnh, giống như thuận tiện dùng tàn hồn đổ vào Bỉ Ngạn hoa, hiện tại xem ra lại là cơ duyên xảo hợp.

Hoàng Tử Vạn hững hờ nói ra:

" Bên trong lính cai ngục đường có tin đồn, mặc dù Chiêu Hồn Thuật có được hồn phách mang nhiều tà tính, nhưng trong lúc lơ đãng để ý thức Địa Tàng Vương bắt đầu khôi phục."

Nhậm Thanh khẽ gật đầu.

Hắn luôn cảm giác không đơn giản, lính cai ngục đường chiêu hồn thì tuyệt đối có khác ý đồ.

Cái trán Lục Tiểu Ngọc toát ra mồ hôi, nghe được sự tình không thể tưởng tượng nổi như thế, nhưng từ bên trong miệng hai người nói ra lại có cảm giác hợp lý vượt mức bình thường.

Nàng ở vào trạng thái thất thần, vô ý đụng vào một bà lão bán hàng ở bên đường.

Lão phụ nhân suýt chút ngã xuống đất, Lục Tiểu Ngọc tay mắt lanh lẹ đưa nàng đỡ dậy.

"Đại nương không có sao chứ?"

"Không có việc gì không có việc gì. . ."

Nụ cười quỷ dị trên mặt Lão phụ nhân hiện ra, hoa quả trong cái xọt cũng rơi ra, tư thế đi rất là cứng ngắc.

Lục Tiểu Ngọc lấy ra chút tiền bạc, vừa định đi kín đáo đưa cho lão phụ nhân, lại bị Hoàng Tử Vạn khuôn mặt nghiêm túc đưa tay ngăn lại.

"Lục Tiểu Ngọc ngươi đang làm gì? ! !"

"Có cái bà bà. . ."

Lục Tiểu Ngọc vừa định cáo tri hai người, kết quả phát hiện bà lão trên mặt đất biến mất không thấy gì nữa, căn bản không thấy một ai cả.

Nhậm Thanh nghe nói sau đó nhăn mày lại, dị dạng của Lục Tiểu Ngọc hắn cũng nhìn ở trong mắt.

Có lẽ bởi vì không có chủ động thi triển trọng đồng, cho nên chỉ phát giác được hư ảnh mơ hồ.

Hoàng Tử Vạn sắc mặt âm trầm, bước chân tăng tốc bước nhanh tới nhà trọ.

Nhà trọ bên trong An Nam trấn không nhiều, vị trí lại tương đối vắng vẻ, đợi khi bọn hắn tìm được một nhà trọ, mặt trời cũng đã sắp tắt rồi.

Bước vào ngưỡng cửa, chưởng quỹ nhà trọ bu lại:

"Các vị định nghỉ chân hay là ở trọ?"

"Ở trọ, mỗi người một gian khách phòng."

Hoàng Tử Vạn đưa ra chút bạc, đủ để bọn hắn ở bốn năm ngày, đương nhiên cơm nước ngày thường thì vẫn chưa tính vào.

"Được rồi, mời vào bên trong."

Chưởng quỹ cũng không để ý lai lịch bọn hắn như thế nào, dùng khăn lau phủi nhẹ bụi bặm trên thân mấy người, sau đó đi trước đẫn đường dẫn tới lầu hai.

Hoàng Tử Vạn liếc qua hai người Nhậm Thanh, giả vờ hỏi trong lúc lơ đãng:

"Chưởng quỹ, bên trong An Nam trấn có gì kiêng kỵ gì không?"

Chưởng quỹ dừng lại một chút rồi nói:

"Khả năng các ngươi là người bên ngoài nên không biết rõ, chúng ta ở đây từ mấy chục năm trước thì từ giờ sửu đã không thể đi ra ngoài."

Hắn chê cười tiếp tục nói ra:

"Cụ thể vì sao thì rất khó nói rõ ràng, nhưng phong tục tập quán trong trấn chính là như vậy."

Bình Luận (0)
Comment