Soạt!
Phương Hưu vung mạnh dao phẫu thuật trong tay, lưỡi dao sắc bén cắt xuống trán nữ thi, thuận lợi cắt xuống như cắt đậu hũ.
Trán, lông mày, mũi, miệng, các bộ phận lập tức tách ra, vết thương sâu tới mấy cm.
Thậm chí Phương Hưu còn nhìn thấy đầu lâu và xương trắng đã bị mục nát.
Chỉ một chiêu, cộng thêm năng lực thống khổ nữa, nữ thi kia đến gào lên cũng không thể, toàn thân nàng ta co rút lại như bị điện giật.
Hai bàn tay bóp cổ hắn cũng bất giác buông lỏng.
Nhìn thấy dáng vẻ đau đớn của nữ thi, Phương Hưu càng hưng phấn hơn, hắn hoàn toàn không cho nữ thi thời gian bình tĩnh lại, hắn chém thêm dao nữa.
Dao này cắt ngang.
Trực tiếp cắt thành hình chữ thập trên mặt nữ thi.
Người từng cắt dưa hấu đều biết, khi cắt một đao ngang, một đao dọc, dưa hấu sẽ tỏa ra bốn phía như hoa nở.
Lúc này đầu nữ thi cũng như thế.
Vì để giữ mạng cho nữ thi, Phương Hưu còn cố tình chu đáo, không dùng năng lực thống khổ quá nhiều mà muốn để đối phương chậm rãi cảm nhận.
Chỉ tiếc là sau dao thứ hai, cơ thể còn đang co giật của nữ thi không cử động nữa mà giống như một thi thể.
Chết rồi? Quỷ dị có thể dịch chuyển cả con sông lại yếu như thế sao?
Còn chưa đợi Phương Hưu phản ứng lại, chỉ thấy tóc nữ thi kia như sống lại, chúng đột nhiên thoát ra khỏi da đầu, lơ lửng trong nước như quả cầu đen, soạt một tiếng bơi ra xa, tốc độ rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã không thấy đâu nữa.
Thấy thế Phương Hưu lóe lên ý lạnh, hắn hiểu rồi, nữ thi vốn chẳng phải bản thể của quỷ dị, tóc kia mới đúng.
Hắn muốn đuổi theo nhưng lúc này đã tới cực hạn, cảm giác ngạt thở càng ngày càng khó chịu, đầu óc choáng váng cũng ngày càng nặng, bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể quay lại mặt nước.
Phù.
Phương Hưu ngoi lên.
Đám người Trầm Linh Tuyết vội qua nhìn, sau khi thấy là Phương Hưu họ mới thở phào nhẹ nhõm, có điều nhìn thấy dấu tay tím sậm trên cổ hắn, mặt họ cũng lộ ra lo lắng.
“Hưu ca, ngươi không sao chứ? Quỷ dị đâu?” Triệu Hạo quan tâm hỏi.
Phương Hưu không trả lời ngay mà hít sâu mấy hơi rồi mới chậm rãi nói: “Để nói chạy mất rồi, bản thế của quỷ dị hình như là mái tóc.”
“Tóc?”
“Đừng nói nhiều thế, nhân lúc quỷ dị chạy, chúng ta mau thử xem có thể lên bờ không đi!” Trầm Linh Tuyết sốt ruột nói.3
Mấy người gật đầu rồi bơi về phía bờ.
Lần này bờ sông không lùi về sau như trước mà đứng im bất động.
Rất nhanh mấy người Phương Hưu đã lôi được Lưu Soái như chó sắp chết lên bờ.
Sau khi lên bờ, mấy người không nghỉ ngơi mà chạy đi, cách xa bờ sông rồi mới thở dốc.
“Cứu người trước đã.” Trầm Linh Tuyết dặn một tiếng rồi bắt đầu không ngừng ấn ngực Lưu Soái cho tới khi Lưu Soái nôn ra mấy ngụm nước sông lạnh, nàng ta mới dừng lại.
Nhưng Lưu Soái vẫn không tỉnh lại, sắc mặt trắng bệch.
“Bây giờ Lưu Soái cần người hô hấp nhân tạo, các ngươi ai làm?” Trầm Linh Tuyết nhìn Phương Hưu và Triệu Hạo.
Phương Hưu mặt mày lạnh tanh còn Triệu Hạo kinh ngạc biến sắc, hắn nhìn bờ môi mập mạp của Bàn Tử chỉ cảm thấy còn chẳng bằng đi ăn phân.
“Tại sao ngươi không làm!” Triệu Hạo hỏi ngược lại.
Trầm Linh Tuyết cười lạnh: “Không biết nam nữ thụ thụ bất thân à? Hai người các ngươi là hai thằng đàn ông ở đây, sao ta lại phải làm?”
“Nam nam thì không thụ thụ bất thân à?” Triệu Hạo liều mạng lắc đầu, mỗi một cọng lông từ trên xuống dưới đều viết đầy kháng cự.
Mà lúc này Phương Hưu lại đi về phía Lưu Soái.
Trong mắt Trầm Linh Tuyết lóe lên kinh ngạc, Triệu Hạo lại càng cả kinh, đang muốn nói gì đó, hắn lại sợ Phương Hưu để mình làm nên cuối cùng cũng chỉ nghẹn lời.
Trong lúc mọi người cho rằng Phương Hưu muốn hô hấp nhân tạo, ai ngờ...
Bốp!
Phương Hưu trực tiếp tát một phát lên mặt Bàn Tử.
Bàn Tử gào rống lên, ngồi phắt dậy.
“Ui cha, ai đánh ta!”
“Thế mà tỉnh rồi!” Triệu Hạo trố mắt nghẹn họng.
Sắc mặt Trầm Linh Tuyết hơi khó coi, nàng ta nhìn Bàn Tử bằng ánh mắt quái dị: “Có phải ngươi vừa giả vờ hôn mê không?”
Bàn Tử lập tức gào lên oan uổng: “Giả vờ hôn mê gì cơ? Ngươi nói gì? Ta hôn mê thật.”
"Chóng mặt hả?" Trầm Linh Tuyết căn bản không tin: "Ngươi thiếu oxy mới ngất xỉu, không hô hấp nhân tạo cho ngươi mà chỉ bằng một cái tát ngươi đã tỉnh dậy ư?"
Triệu Hạo hóng hớt bên cạnh, không ngại lớn chuyện nói thêm: "Được rồi, tên mập chết bầm kia, ngươi muốn cướp đi nụ hôn đầu của ta phải không?"
Bàn Tử chỉ cảm thấy mình bị oan chết mất, nói gì cũng không có ai tin.
Thực tế chỉ có một mình Phương Hưu biết Bàn Tử không phải đang giả bộ bất tỉnh, hắn ta ngất xỉu thật.
Sở dĩ hắn ta bị một cái tát đánh tỉnh là do Phương Hưu sử dụng một chút năng lực thống khổ, đau đớn mãnh liệt kích thích hắn ta tỉnh lại. Giống như sốc điện ngoài lồng ngực trong cấp cứu ở bệnh viện vậy, để khôi phục lại nhịp tim bình thường cho bệnh nhân.