Nàng ta vừa dứt lời, ngọn lửa trong tay đột nhiên vụt tắt, xung quanh chìm vào tối om.
Quanh đó chỉ có thể nghe thấy tiếng nước chảy, ngoài ra không còn âm thanh nào khác.
Cảnh tượng yên tĩnh đến quỷ dị.
“Nước... hình như trong nước có thứ gì đó!” Triệu Hạo kinh ngạc kêu lên.
Mấy người Phương Hưu lập tức nhìn theo hướng Triệu Hạo, chỉ thấy trong làn nước đen xì lờ mờ xuất hiện thứ gì đó đang làm cho dòng nước đen thêm lan tới.
“Bây giờ phải làm sao?” Trầm Linh Tuyết lo lắng nhìn Phương Hưu, nàng ta không còn linh tính, lúc này như con dê đợi giết, hy vọng sinh tồn hoàn toàn đặt lên người Phương Hưu.
Cũng không biết có phải ảo giác không, Trầm Linh Tuyết luôn có cảm giác trong mắt Phương Hưu có thêm chút mừng như điên đang bị đè nén.
Đây không phải ảo giác, đúng là Phương Hưu đang hưng phấn.
Bởi vì đã hơn một tuần ròi hắn chưa tiếp xúc với quỷ dị, lúc này hắn như khách làng chơi bị đè nén trong thời gian dài thì nhìn thấy một kỹ nữ lẳng lơ.
Hắn không hề do dự mà giao Bàn Tử cho Triệu Hạo, sau đó cả người chìm vào trong nước.
Mấy người Trầm Linh Tuyết kinh ngạc.
Không ngờ Phương Hưu lại to gan như thế.
Dưới nước.
Đập vào mắt Phương Hưu là làn nước đen ngòm, chỉ lờ mờ nhìn thấy những thứ như rắn nước đang nhanh chóng bơi về phía mình.
Mở huyết đồng.
Hắn trực tiếp mở huyết đồng, mắt phải đột nhiên xuất hiện vô số tơ máu, lít nha lít nhít liền thành một mảng cho đến khi lòng trắng bị màu máu bao phủ, chỉ còn lại con ngươi đen láy.
Nhờ vào góc nhìn của huyết đồng, cuối cùng Phương Hưu cũng thấy rõ đám rắn nước đen xì kia là gì.
Thế mà lại là một đám tóc đen bóng.
Tóc này rất giống mái tóc nhìn thấy trên đầu đám người thôn trưởng, chúng đều đen óng, đen bóng lên.
Mớ tóc kia như muốn quấn lấy đám người Phương Hưu rồi lôi vào trong nước.
Nhưng sao Phương Hưu có thể cho nó cơ hội, tay hắn lóe lên ánh sáng bạch, dao phẫu thuật tản ra hơi thở quỷ dị lạnh căm xuất hiện trong tay.
Xoạt xoạt!
Mấy dao chém xuống, mớ tóc kia lập tức bị cắt đứt.
Tóc bền dai thế nào thì không xác định được nhưng dù có dai hơn nữa cũng chẳng chống lại được một quỷ khí như dao phẫu thuật.
Sau khi tóc bị cắt đứt, chúng như xúc tu bị cắt, co rụt lại nhanh chóng thu về đáy sông, không biết tung tích.
Trong lòng Phương Hưu hơi giận, hắn hận quỷ dị nhất, giả thần giả quỷ thì không nói, vừa gặp khó là lập tức chạy khiến hắn không thể nào hưởng thụ được khoái cảm khi ngược đãi quỷ dị.
Không hề do dự, Phương Hưu trực tiếp lặn xuống đáy sông, hắn thắp sáng linh tính, cơ thể linh hoạt như cá.
Nhờ vào tầm nhìn của huyết đồng, hắn đuổi theo hướng mái tóc rút về.
Cuối cùng, khi xuống dưới đáy hồ, hắn nhìn thấy bản thể của quỷ dị.
Đó là một nữ thi.
Một nữ thi mặc quần áo trắng, làn da ngâm trong nước lâu cũng trắng nhợt, không nhìn rõ mặt mũi bởi vì toàn bộ phần mặt đã trương lên thối nát.
Thậm chí đến cả nhãn cầu cũng nát, chỉ còn lại hốc mắt đen ngòm.
Nữ thi có mái tóc dài, dày bóng loáng, tóc cực kỳ dài, trôi nổi dưới đáy sông, xõa tung ra, không ngừng lay động, từ xa nhìn lại như một ổ rắn lúc nhúc.
Trong mắt Phương Hưu càng hưng phấn hơn, huyết đồng quỷ dị kia lờ mờ phát ra màu máu.
Hắn lao thẳng về phía nữ thi.
Có lẽ hành động của hắn chọc giận nữ thi, chỉ thấy nữ thi kia há to cái miệng không còn môi, phát ra tiếng gào nặng nề.
Tóc nàng ta như ngàn vạn con rắn, loằng ngoằng lao về phía Phương Hưu.
Đối diện với công kích che trời lấp đất, hành động trong nước của Phương Hưu bị hạn chế, đương nhiên không thể chỉ dựa vào con dao phẫu thuật trong tay để cắt đứt toàn bộ tóc tai, có điều hắn không hề hoảng loạn, mắt phải tỏa ra ánh sáng đỏ quỷ dị.
Khi ánh sáng đỏ chiếu xuống, nữ thi như bị đánh mạnh bằng búa, nàng ta phát ra tiếng gào thảm thiết, mái tóc che trời lấp đất như chịu phải sự hoảng sợ nào đó, chúng thu hết về giống như bạch tuộc co hết xúc tu lại khi bơi.
Nhân lúc nữ thi đau khổ, Phương Hưu càng hưng phấn hơn, hắn hưng phấn bơi về phía trước, trực tiếp bơi đến trước người nữ thi.
Lúc đó hắn đã hơi thiếu oxi rồi, trong đầu truyền tới cảm giác choáng váng nhưng hắn vẫn không dừng tay, quỷ dị ở ngay trước mắt hắn, hắn buộc phải làm đối phương cảm thấy đau đớn.
Nữ thi gần như cảm nhận được sự nguy hiểm cận kề, nàng ta đưa bàn tay quỷ trắng bệch ra, vẻ mặt hung tợn lao tới vồ Phương Hưu.
Nhưng Phương Hưu hoàn toàn không để ý, sự hưng phấn trong mắt hắn sắp biến thành thực thể, thậm chí vẻ bình tĩnh trên mặt cũng biến mất, thay vào đó là nụ cười vặn vẹo điên xuồng.
Sau đó nữ thi trực tiếp túm cổ Phương Hưu giống như cái kìm sắt lạnh lẽo cứng rắn.
Cơn đau thấu xương và cảm giác nghẹt thở truyền tới.
Nhưng không chỉ không ngăn được hành động của Phương Hưu mà ngược lại kích thích cho vẻ mặt hắn càng thêm hung tàn, đáng sợ.