Quỷ Dị Khó Giết? Thật Có Lỗi, Ta Mới Thật Sự Là Bất Tử ( Dịch )

Chương 106 - Chương 106: Chẳng Sao Cả, Ta Sẽ Ra Tay (2)

Chương 106: Chẳng sao cả, ta sẽ ra tay (2) Chương 106: Chẳng sao cả, ta sẽ ra tay (2)

Bọn họ nhanh chóng bơi vào bờ, mọi người đều biết chiến đấu với quỷ dị trong nước cực kỳ bất lợi.

Nhất là năng lực của người chiến đấu chủ chốt Trầm Linh Tuyết lại là hỏa diễm, thực lực nàng ta bị giảm bớt đi nhiều.

Mấy người bơi một lát rồi tuyệt vọng phát hiện ra, họ không cách nào chạm tới được bờ bên kia, bất kể bởi kiểu gì, khoảng cách của họ với bờ sông cũng không được kéo gần.

Ngược lại họ ra sức bơi, ngoại trừ khiến cho cái lạnh của nước sông mang nhiệt lượng của cơ thể đi thì còn dẫn đến thể lực nhanh chóng tiêu hao.

“Chết tiệt! Phải làm thế nào đây, lẽ nào chúng ta đang sống sờ sờ rồi cứ thế bị ngâm chết trong sông? Nước sông lạnh như âm mười mấy độ mà không đóng băng sao?”

“Đến bây giờ quỷ dị vẫn chưa xuất hiện, rõ ràng mục đích của nó là lợi dụng nước sông làm tiêu hao thể lực của chúng ta, đợi chúng ta yếu ớt, nó sẽ cho ta một kích chí mạng.”

Dù sao Trầm Linh Tuyết cũng là nữ, nàng ta vốn đã không chịu được lạnh, lúc này cả người ngâm trong nước sông, nàng ta chỉ cảm thấy người đông cứng, gương mặt vốn trắng nõn giờ trở nên trắng bệch, môi cũng dần mất đi màu máu.

Nàng ta không ngờ tới bản thân là một ngự linh sư có kinh nghiệm, thế mà lại bị lật thuyền trong chuyện quỷ dị cấp D.

Lúc này nàng ta cũng lờ mờ nhận ra gì đó không đúng, quỷ dị sở hữu năng lực dịch chuyển sông nước thực sự chỉ ở cấp D sao? Là năng lực đặc thù hay là thực lực thực sự rất mạnh?

“Trầm Linh Tuyết, thả hỏa diễm xuống nước hồ đi.” Phương Hưu đột nhiên nói.

Trầm Linh Tuyết sửng sốt: “Mặc dù hỏa diễm của ta có nhiệt độ vượt xa ngọn lửa bình thường nhưng nếu ngươi muốn ta đốt cạn sông khô biển thì không thực tế lắm đâu.”

“Ta không bảo ngươi đối cạn nước hồ mà là bảo ngươi thêm nhiệt độ cho nước xung quanh chúng ta, nước sông lạnh như băng sẽ làm tiêu hao thể lực, tình hình trước mặt chưa rõ ràng, phải duy trì thể lực.”

Trầm Linh Tuyết nghe thế thì hơi ngần ngại rồi sau đó bắt đầu làm theo, nàng ta giơ bàn tay ngâm trắng bệch trong nước lên, phụt!

Một ngọn lửa sáng tỏ, nóng bỏng được phóng ra, sóng nhiệt mãnh liệt lập tức xua đi hơi lạnh.

“Oa, ấm quá, giống như ngâm suối nước nóng vậy.” Triệu Hạo bày một trò đùa cảm lạnh, thế nhưng không ai để ý tới hắn.

Trầm Linh Tuyết vẫn luôn duy trì ngọn lửa, mặc dù trên mặt khôi phục lại chút huyết sắc nhưng biểu cảm càng lúc càng nặng nề.

“Dựa vào linh tính của ta, ngọn lửa này cùng lắm chỉ duy trì được mười phút, mười phút sau linh tính ta khô cạn, cách làm bây giờ hoàn toàn là uống thuốc độc để giải khát, dùng linh tính thế chỗ cho thể lực.

Đợi sau khi linh tính ta khô cạn, một khi quỷ dị xuất hiện thì phải làm sao?”

Phương Hưu bình tĩnh nhìn nàng ta, hờ hững nói: “Chả sao cả, ta sẽ ra tay.”

“Ngươi sẽ ra tay?” Trầm Linh Tuyết nhìn Phương Hưu với vẻ hoài nghi, dù sao thì trong mắt nàng ta, năng lực của Phương Hưu là đoán trước tương lai, mặc dù năng lực này rất mạnh nhưng chẳng phải năng lực chiến đấu chính diện.

Nhưng Triệu Hạo lại tin tưởng Phương Hưu không chút nghi ngờ, lúc đầu Phương Hưu ở trong bệnh viện tâm thần Thanh Sơn cũng như thế, dù cho đối diện với quỷ dị nguy hiểm, hắn vĩnh viễn mang dáng vẻ bình tĩnh như nắm chắc phần thắng.

“Hưu ca, ngươi... ngươi nhìn thấy đường sống rồi sao?” Triệu Hạo vốn định hỏi ngươi nhìn thấy tương lai sao nhưng nhớ tới mình đã ký hiệp định bảo mật, hắn chỉ có thể uyển chuyển hỏi.

Phương Hưu không giải thích mà bình tĩnh gật đầu.

“Tốt quá, Hưu ca, dựa tất vào ngươi đấy!” Thấy Phương Hưu gật đầu, Triệu Hạo tỏ ra như thoát được hiểm rồi.

Mà thực tế, Phương Hưu không nhìn thấy tương lai, thậm chí dáng vẻ của thủy quỷ thế nào hắn cũng không nhìn thấy.

Có điều chẳng quan trọng.

Sở dĩ hắn bảo Trầm Linh Tuyết thả hỏa diễm ra, ngoài mặt là để giữ ấm, trên thực tế là hắn muốn làm nàng ta tiêu hao linh tính.

Hắn đoán thủy quỷ này lề mề không hiện lên chắc hẳn là do kiêng kỵ thực lực của họ, vì thế hắn mới sử dụng phương pháp này.

Vậy thủy quỷ kiêng kỵ ai?

Chỉ có thể là ngự linh sư giàu kinh nghiệm sở hữu năng lực hệ hỏa diễm Trầm Linh Tuyết.

Thời gian trôi đi, ngọn lửa trong tay Trầm Linh Tuyết càng ngày càng yếu, nó sắp vụt tắt rồi, khi nàng ta định tắt ngọn lửa đi để giữ lại chút chiến lực thì Phương Hưu cản lại.

“Đốt tiếp đi.”

Trầm Linh Tuyết nhìn gương mặt bình tĩnh của Phương Hưu, cuối cùng nàng ta lựa chọn tin tưởng hắn.

Trước đó ở cục điều tra, Phương Hưu đã thể hiện ra mọi năng lực thần kỳ.

Đối mặt với người có thể đoán trước tương lai, ai cũng sẽ lựa chọn tin tưởng theo bản năng.

Cuối cùng Trầm Linh Tuyết không kiên trì nổi nữa.

“Không được rồi, linh tính của ta khô kiệt rồi.”

Bình Luận (0)
Comment