Bàn Tử như được ân xá, vội nhặt dây thừng lên: “Mau, mau kéo ta lên bờ!”
Trầm Linh Tuyết không cần người khác giúp, nàng ta chống chân trên đất, hai tay thon mảnh ra sức, chiếc giường lập tức trôi về bên bờ.
Quá trình thuận lợi ngoài ý muốn, rõ ràng trước đó dù cho có dịch chuyển thế nào giường gỗ cũng không hề di chuyển, thế mà bây giờ lại chậm rãi di chuyển rồi.
Khi mọi người sắp sửa thở phào nhẹ nhõm, Phương Hưu đột nhiên nhận ra có gì đó là lạ.
Hắn cúi đầu nhìn, chỉ thấy bên chân xuất hiện vũng nước sâu nửa mét rồi.
Hắn vội ngẩng đầu lên rồi kinh hãi phát hiện ra bọn hắn xuất hiện trong sông Hắc Thủy.
Mà bờ sông như mọc chân, chạy ra nửa mét.
Nước sông lạnh thấu xương khiến hai người Trầm Linh Tuyết và Triệu Hạo cũng phản ứng lại được.
Trầm Linh Tuyết kinh ngạc: “Có... có chuyện gì thế này! Vừa rồi không phải chúng ta còn ở bên bờ sao? Sao đột nhiên xuất hiện trong sông rồi?”
“Sông Hắc Thủy đang dịch chuyển.” Phương Hưu lập tức đưa ra phán đoán: “Nó muốn nuốt chúng ta!”
“Gì cơ! Vậy chúng ta mau chạy thôi!”
“Không thể chạy, chúng ta chạy thì Lưu Soái phải làm sao? Giường sắp chìm rồi.” Trầm Linh Tuyết chịu đựng nước sông lạnh băng, nghiến răng nói.
Nàng ta không khỏi dốc sức, quấn chặt dây thừng, hai người Phương Hưu và Triệu Hạo cũng qua giúp,
Nhưng không biết có phải kéo mạnh quá không, hoặc có lẽ trong sông có thứ gì đó giở trò, chiếc giường thế mà lại chìm hẳn xuống.
Bàn Tử không biết bơi, hắn ta điên cuồng giãy giụa, ngụp lặn lên xuống nhưng hắn ta giãy giụa thế ngoại trừ uống vào nhiều nước hơn thì chẳng có tác dụng gì.
Có điều may mà trước đó hắn ta đã quấn dây thừng lên người rồi, chỉ cần trước khi hắn ta bị dìm chết, kéo hắn ta lên là hắn ta sẽ không chết được.
Khi mọi người không ngừng ra sức, khoảng cách cũng ngày càng thu hẹp, mười lăm mét, mười mét, tám mét...
“Nước càng ngày càng sâu rồi!” Triệu Hạo không ngừng kêu lên, bởi vì lúc này vị trí họ đứng càng ngày càng ra giữa lòng sông, đã ngập đến nửa người rồi.
“Lùi lại, vừa lùi lại vừa kéo.” Phương Hưu bình tĩnh nói.
Nghe thế mọi người bắt đầu lùi lại nhưng tốc độ lùi lại của họ vốn chẳng thể so với tốc độ nước dâng lên, rõ ràng đang lùi nhưng khoảng cách với bờ lại ngày càng xa.
Lúc này nước sông đã ngập đến cổ, Trầm Linh Tuyết và Triệu Hạo thấp hơn một chút đã phải kiễng chân lên.
Mắt thấy biên độ giãy giụa của Lưu Soái ngày càng nhỏ, Triệu Hạo sốt ruột gào lên: “Bàn Tử, không phải ngươi có thể thuấn di sao? Mau thuấn di đi chứ!”
“Không được thuấn di!” Hiển nhiên Trầm Linh Tuyết hiểu năng lực của Bàn Tử, nàng ta lập tức ngăn cản: “Ngươi chỉ có thể thuấn di hai mươi cm, khoảng cách này vốn không đủ, ngược lại một khi thuấn di, rất có khả năng sẽ dẫn đến dây thừng bị tuột ra.”
“Thuấn di lên trên.” Giọng nói lạnh lùng của Phương Hưu vang lên: “Chuẩn bị cẩn thận, thuấn di hai mươi cm lên trên, đầu ngươi sẽ nhô lên khỏi mặt nước, nhân cơ hội đó mà hít hơi, như thế chắc là sẽ không bị thoát ra khỏi dây thừng.”
Nghe thế Trầm Linh Tuyết nhìn Phương Hưu bằng ánh mắt kinh ngạc, nàng ta không ngờ đối mặt với tình cảnh gay go thế này rồi mà Phương Hưu còn có bình tĩnh phán đoán như thế.
“Đúng thế, mau thuấn di lên trên để thở đi!”
Có vẻ Bàn Tử nghe thấy tiếng họ nói, hắn ta vội thuấn di lên trên.
Đầu hắn ta lập tức nhô ra khỏi mặt nước như một bóng ma.
“Hít!”
Bàn Tử liều mạng hít một hơi, hắn ta hít vào không ít nước, ho sặc sụa, sau đó lại chìm vào trong nước.
Một hơi khí oxi đã tranh thủ giúp hắn ta thời gian quan trọng để giữ mạng.
Dựa vào ít không khí ấy, sau một phút, cuối cùng mọi người kéo Bàn Tử lên nhưng lúc này Bàn Tử đã mê mang rồi.
“Tốt quá, cứu được Bàn Tử rồi, chúng ta mau chạy thôi!” Triệu Hạo hưng phấn nói.
“E là không chạy được.” Sắc mặt Trầm Linh Tuyết khó coi, nàng ta nói: “Chúng ta đã ra giữa sông rồi.”
Triệu Hạo đột nhiên cả kinh, vừa rồi chỉ lo cứu người, không hề chú ý tới, bây giờ nhìn về phía sau, hắn kinh hãi phát hiện ra mấy người họ đã ra giữa sông.
Cách bờ mười mấy mét.
“Xem ra đây chính là mục đích của quỷ dị kia, lợi dụng Bàn Tử để dẫn dụ chúng ta ra bờ sông, sau đó nhân lúc chúng ta cứu người, nó không ngừng dịch chuyển sông Hắc Thủy, nếu như ta đoán không sai, bây giờ quỷ dị trong nước nhất định sẽ ra tay, suy cho cùng đây cũng là địa bàn của nó.” Phương Hưu bình tĩnh nói.
“Bây giờ không phải lúc để nói chuyện, mau bơi vào bờ đi.” Trầm Linh Tuyết hét lên.
May mà trong số bốn người, trừ Lưu Soái béo ra, những người khác đều biết bơi.
Mặc dù nước sông lạnh thấu xương nhưng mấy người đều là ngự linh sư, không đến mức bị đông cứng không thể động đậy.