“Bàn Tử? Không phải hắn ta ngủ trên giường...”
Triệu Hạo vừa nói vừa quay đầu nhưng lời của hắn tắc nghẹn lại.
“Người... người đâu!? Không đúng, sao đến giường cũng không thấy đâu nữa!?”
Hắn hoảng lên, cả người đứng phắt dậy, bởi vì động tác lớn mà cái ghế lật ngửa ra.
Phương Hưu bước nhanh lên trước, chỉ thấy nơi để chiếc giường lúc đầu chỉ còn một vũng nước, cả Bàn Tử lẫn giường đều biến mất không thấy đâu nữa.
“Rốt cuộc là có chuyện gì?” Sắc mặt Triệu Hạo trắng bệch: “Bọn ta thay nhau gác đêm, ta gác nửa về sáng còn Bàn Tử ngủ trên giường.”
“Xảy ra chuyện gì sao?” Giọng Trầm Linh Tuyết vang lên.
Chỉ thấy nàng ta bước nhanh tới, khi nhìn thấy Lưu Soái và chiếc giường biến mất không thấy đâu nữa, con ngươi nàng ta co lại.
“Lưu Soái biến mất rồi?” Sắc mặt nàng ta u ám hẳn đi.
Trầm Linh Tuyết nghe thấy tiếng ghế đổ nên mới qua xem, mặc dù nàng ta coi thường nhiệm vụ cấp D nhưng từ đầu đến cuối, trong lòng vẫn giữ cảnh giác, nàng ta mặc cả quần áo đi ngủ, vì thế sau khi xảy ra âm thanh lạ, nàng ta không cần mặc quần áo mà trực tiếp qua luôn.
Có lẽ là vì ngủ nên cổ áo phía trước nàng ta hơi loạn, nới rộng ra hơn chút, xương quai xanh trắng ngần tinh tế lộ ra hơn nửa, chẳng qua tiếc là lúc này Triệu Hạo đang kinh hoàng không biết phải làm sao nên không chú ý tới cái xương quai xanh mà hắn nhung nhớ.
“Đến sông Hắc Thủy.” Phương Hưu nhanh chóng đưa ra quyết định rồi xoay người chạy ra ngoài.
Hiển nhiên Trầm Linh Tuyết cũng ý thức được gì đó, nàng ta lấy ba lô rồi chạy theo.
Một đám người nhân lúc trời tối, điên cuồng chạy về phía sông Hắc Thủy, may mà ba người đều là ngự linh sư, dù cho Triệu Hạo chỉ sáng một phần trăm linh tính cũng có thể bộc phát được tốc độ kinh người.
Đi nửa đường, chuông điện thoại Trầm Linh Tuyết đột nhiên vang lên.
Triệu Hạo bị dọa giật bắn mình.
Trong rừng già núi sâu, lại còn là ban đêm, đột nhiên chuông điện thoại vang lên đúng là có thể dọa chết người.
Trầm Linh Tuyết vừa chạy vừa lấy điện thoại ra, tập trung nhìn một cái, phát hiện thế mà là Lưu Soái gọi điện tới.
Nàng ta trực tiếp bắt máy, không hề do dự.
Đầu bên kia truyền tới giọng điệu lo lắng của Lưu Soái.
“Trầm tỷ! Cứu mạng với! Ta vừa tỉnh lại đã phát hiện ra bản thân với giường đều trôi trên sông rồi!”
Trên sông?
“Là sông Hắc Thủy sao?”
“Ta cũng không biết, chắc là phải, nơi này tối quá, chẳng nhìn rõ gì cả.”
“Xung quanh ngươi có gì kỳ lạ không? Có quỷ dị xuất hiện không?”
Tốc độ nói của Trầm Linh Tuyết rất nhanh.
“Không, không có, xung quanh đây đừng nói là quỷ dị, đến người cũng chẳng có, a!”
Lưu Soái đột nhiên kêu lên kinh ngạc.
“Mau tới cứu ta đi, giường của ta chìm xuống rồi, giường chìm vào nước rồi, ta không biết bơi đâu!”
“Cố chịu một chút.”
Trầm Linh Tuyết cúp điện thoại, mấy người lại điên cuồng chạy, rất nhanh họ đã đến sông Hắc Thủy.
Có điều sông Hắc Thủy rất dài, kéo dài đến hơn nửa ngọn núi, lại thêm trời tối đen, nhất thời họ không thể đoán ra vị trí chính xác của Lưu Soái.
Ai ngờ Trầm Linh Tuyết đột nhiên nói: “Ở bên kia, ta nghe thấy tiếng gào của hắn.”
Trong lòng Phương Hưu chấn động, xem ra ngự linh sư kinh nghiệm dày dặn được thắp sáng hơn mười phần trăm linh tính trở lên sẽ có giác quan nhạy bén hơn ngự linh sư bình thường.
Ba người nhanh chóng chạy tới giữa sông, lúc này Triệu Hạo đã bắt đầu thở dốc kịch liệt.
Cuối cùng họ cũng nhìn thấy Lưu Soái.
Lúc này Bàn Tử đang lẻ loi giữa dòng sông, bên dưới hắn ta là cái giường.
“Ta ở đây!” Bàn Tử nhìn thấy mấy người Phương Hưu đến thì kích động gào lên, điên cuồng vẫy tay.
Thế nhưng vì động tác của hắn ta quá mạnh nên chiếc giường chìm xuống càng nhanh hơn.
Thấy cảnh đó, Trầm Linh Tuyết lập tức hô: “Rất có khả năng quỷ dị kia ẩn mình trong nước, vì thế bây giờ nhất định không được xuống nước cứu người, hai người các ngươi có sức chiến đấu quá kém, mà năng lực của ta lại là hỏa diễm, một khi xuống nước, ta sẽ bị hạn chế cực kỳ nhiều.”
“Bàn Tử, ngươi trèo qua đây, chèo như chèo thuyền ấy, dùng tay mà chèo.” Triệu Hạo gào rống lên.
Ai ngờ Bàn Tử lại nói: “Trèo được thì ta đã trèo lâu rồi, nhưng mà không có tác dụng, nước sông này tà môn lắm, dù cho ta chèo thế nào cũng chỉ có thể đứng nguyên tại chỗ.”
Nói xong hắn biểu diễn, hai tay không ngừng chèo khuấy nước sông, một cảnh tượng kỳ quái xuất hiện, rõ ràng nước sông không ngừng gợn sóng nhưng thân thể Lưu Soái từ đầu đến cuối vẫn chẳng hề dịch chuyển, giống như dưới nước có bàn tay khổng lồ túm chặt lấy cái giường.
“Dùng dây thừng!”
Trầm Linh Tuyết lập tức mở ba lô, để lộ công cụ bên trong, có xẻng, chủy thủ, súng, dây thừng,... Trang bị cực kỳ đầy đủ.”
Nàng ta lấy dây thừng ra, quấn bừa lên một viên đá, sau đó ném cho Bàn Tử.
Cốp!
Đá mang theo dây thừng rơi chính xác lên giường.