Quỷ Dị Khó Giết? Thật Có Lỗi, Ta Mới Thật Sự Là Bất Tử ( Dịch )

Chương 103 - Chương 103: Chẳng Có Quỷ Dị Nào (2)

Chương 103: Chẳng có quỷ dị nào (2) Chương 103: Chẳng có quỷ dị nào (2)

Phương Hưu không để ý, tự mình đi thẳng.

So với canh đêm, hắn lo lắng bởi vì có người tụ tập mà quỷ dị không xuất hiện hơn.

Hơn nữa hôm qua hắn phát hiện ra một chút không bình thường, chính là mái tóc.

Tóc mấy người thôn trưởng Vương đẹp một cách quá đáng, Vương Quế Phương và Vương Phú Quý thì không nói, dù sao thì họ còn trẻ nhưng thôn trưởng Vương đã tám mươi rồi mà vẫn không có sợi tóc trắng nào.

Phương Hưu không phải chưa từng nghĩ tới đối phương nhuộm tóc nhưng khả năng không lớn.

Ở cái sơn thôn tương đối lạc hậu này, đầu tiên là không cần phải nhuộm tóc, mọi người đều là người quen, ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu thấy, nhất là trưởng thôn Vương còn là người già. Ở đây mua thuốc nhuộm rất khó, chỉ có thể đi đường núi mấy tiếng để lên thị trấn mua.

Điểm mấu chốt khiến Phương Hưu nghi ngờ là từ khi hắn tới thôn Hắc Thủy đến nay, không hề nhìn thấy một quỷ dị nào.

Hắn không thể xác định là thôn Hắc Thủy không có con quỷ dị nào, dù sao thì hắn cũng chưa đi hết thôn, lại thêm bây giờ trời tối rồi, ảnh hưởng tầm nhìn.

Nhưng điều này đã đủ để hắn cảm thấy lạ.

Phải biết là trong phố khắp đường toàn là quỷ dị, dù cho trên đường đến thôn Hắc Thủy, mặc dù quỷ dị ít đi nhưng cũng không phải không có con nào.

Nhưng thôn Hắc Thủy vẫn luôn không có, một con quỷ dị hắn cũng không nhìn thấy.

Phương Hưu chỉ gặp tình huống này đúng một lần.

Đó là trong quỷ vực bệnh viện tâm thần Thanh Sơn!

Bởi vì vào trong quỷ vực giống như thoát khỏi hiện thực, tầm nhìn của hắn không thể thấy được quỷ dị hư ảo, chỉ có thể thấy quỷ dị thực sự.

Nhưng bây giờ đến thôn Hắc Thủy rồi, thế mà lại không nhìn thấy quỷ dị?

Lẽ nào thôn Hắc Thủy cũng là một quỷ vực?

Nhưng tại sao điện thoại lại có tín hiệu?

Trước đó ở bệnh viện tâm thần Thanh Sơn không có tín hiệu.

Đây cũng là lý do vì sao Phương Hưu nghi ngờ mái tóc, bởi vì chỉ có hắn hiểu rõ thôn Hắc Thủy không bình thường, hắn giữ thái độ cẩn trọng, bất kỳ thứ bất thường nào cũng được phóng to vô hạn.

Mang theo nghi ngờ ấy, Phương Hưu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Hắn đắp hai lớp chăn, bởi vì ban đêm trong núi rất lạnh, dù cho hắn là ngự linh sư nhưng bản chất vẫn là nhân loại, không phải siêu nhân.

Đêm đến, ba giờ sáng...

Tí tách, tí tách...

Trong phòng Phương Hưu vang lên tiếng nước nhỏ, trong lúc ngủ, hắn đột nhiên cảm thấy ướt át, hơn nữa xung quanh càng lạnh thêm.

Soạt!

Phương Hưu đột nhiên mở hai mắt.

“Xuất hiện rồi sao?” Hắn lẩm bẩm tự nói rồi nhìn trên chăn, thế mà lại nhìn thấy một vệt nước, giống như tiểu ra giường.

Điều này làm mặt hắn trở nên khó coi: “Trò đùa này không hề vui.”

Trong bóng tối, hắn mở đèn điện thoại lên, chuẩn bị đứng dậy xuống giường nhưng khi hai chân chạm vào mặt đất, cảm giác lạnh thấu xương đột nhiên truyền đến.

Như ngâm mình trong nước lạnh.

Hắn lập tức cúi đầu nhìn, chỉ thấy không biết từ bao giờ dưới giường mình đã đọng một đống nước, nước tràn lan khắp phòng, sâu đến mười phân.

Nước? Nước từ đâu ra?

Tí tách, tí tách...

Nghe thấy tiếng nước nhỏ, Phương Hưu lập tức đoán ra nước từ trần nhà nhỏ xuống, hắn dùng đèn điện thoại chiếu lên trần nhà.

Bất thình lình nhìn thấy một cảnh tượng quỷ dị!

Những dấu chân rõ ràng dễ thấy, thậm chí còn có thể nhìn thấy năm ngón chân mảnh khảnh, dấu chân do nước tạo nên.

Mà đám nước kia từ dấu chân nhỏ xuống.

Điều quỷ dị là nước nhỏ xuống nhưng diện tích dấu chân không hề nhỏ lại, nó như có thể nhỏ nước không giới hạn.

Chăn Phương Hưu bị nước trên dấu chân nhỏ xuống làm ướt.

May mà có chăn che chắn, trên người hắn không ướt nhưng giày lại không may mắn được như thế, đôi giày trôi trong nước, thậm chí còn bong cả keo.

Phương Hưu đeo chiếc giày sũng nước, chỉ cảm thấy hai chân lạnh đến tê dại.

Đi xuống đất, ống quần cũng bị ướt.

Hắn đi theo phương hướng dấu chân trên trần nhà sau đó phát hiện, dấu chân kia chỉ đi qua phòng mình, rồi ra khỏi phòng.

“Mục tiêu không phải ta sao? Vậy tới phòng ta làm gì? Chỉ muốn làm ướt giày ta thôi à?

Cỡ 36, vừa dài vừa mảnh, là dấu chân nữ.”

Phương Hưu đi ra khỏi phòng theo dấu chân kia, đi thẳng về phía trước, cuối cùng thế mà phát hiện ra dấu chân đi vào phòng Triệu Hạo và Lưu Soái.

Không hề do dự, rầm một cái, hắn mở cửa phòng ra.

Trong phòng, Triệu Hạo đang ngủ trên bàn bị tiếng cửa mở đánh thức.

Hắn bị dọa giật thót: “Kẻ nào!”

Đợi sau khi nhìn rõ là Phương Hưu hắn mới thở phào.

“Hưu ca, nửa đêm nửa hôm ngươi làm gì thế, dọa ta giật nảy mình!”

“Lưu Soái đâu?” Phương Hưu nhìn chằm chằm sau lưng Triệu Hạo, nơi đó đã không còn bóng dáng Lưu Soái từ lâu.

Bình Luận (0)
Comment