Trầm Linh Tuyết khoanh tay trước ngực, thản nhiên nói: “Rõ ràng ngươi sống cũng chẳng sung sướng gì, lúc nào cũng sắp phải rủi ro linh tính mất khống chế nhưng lại không chịu được khi thấy người khác khổ.”
Triệu Hạo hơi ngại nhưng vẫn cứng miệng: “Ngươi thì không thế chắc? Vừa rồi lúc hầm gà, ngươi cũng phản đối còn gì.”
“Ta phản đối là vì ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, không biết quỷ dị đang nơi đâu, phải thận trọng, không được ăn đồ của người ngoài, còn nữa, đối với họ mà nói mặc dù gà rất quý nhưng cũng không đến mức cả nhà chỉ trông vào một con gà đẻ trứng.
Dù thôn Hắc Thủy là sơn thôn, xa xôi hẻo lánh nhưng tài nguyên nơi này chẳng ít chút nào, người trong thôn gần núi thì sống dựa vào núi, gần sông thì sống dựa vào sông, cứ nói đến gà thôi, không biết trong núi có bao nhiêu gà rừng đâu, gần như người người nhà nhà đều nuôi, thậm chí còn bán cả vào thành phố, thành lập nên thương hiệu có tiếng, chuyên bán gà rừng.
Một con gà rừng bán giá đắt gấp mấy lần con gà khác.”
Triệu Hạo: “...”
Hắn ta đột nhiên ngại ngùng, giống như thằng nghèo muốn quyên góp một khoản cho phú ông vậy.
Lưu Soái kinh ngạc: “Thịt gà rừng Hắc Thủy mà siêu thị bán đắt cắt cổ là của thôn này sao?”
Trầm Linh Tuyết gật đầu.
Triệu Hạo lại càng ngại hơn.
“Nếu đã không phát hiện ra điều gì bất thường thì nghỉ ngơi đi, sáng sớm ngày mai khởi hành đến sông Hắc Thủy, xem xét từ tư liệu, quỷ dị rất có thể liên quan đến sông Hắc Thủy, ngoài ra, ba người các ngươi đều là người mới, tốt nhất là ngủ cùng một phòng, thay nhau gác đêm, đối mặt với chuyện quỷ dị, không có quỷ dị mới là kỳ lạ.”
“Còn ngươi thì sao? Không ở cùng bọn ta sao?” Triệu Hạo hỏi Trầm Linh Tuyết.
Trầm Linh Tuyết cười lạnh, nhìn Triệu Hạo: “Sau khi trở thành ngự linh sư, tính cách của mỗi người ít nhiều gì cũng bị sức mạnh quỷ dị ảnh hưởng, cảm xúc tiêu cực hơn người bình thường, bây giờ xem ra sự ảnh hưởng mà ngươi phải chịu không nói cũng biết, cũng phải thôi, dù sao thì ngươi cũng thức tỉnh năng lực tính dục.”
Triệu Hạo vội vàng phản bác: “Ngươi nói gì đó, ta mới không có suy nghĩ muốn ngủ với ngươi, ta chỉ cảm thấy nếu như thôn Hắc Thủy đã có quỷ dị, đương nhiên mọi người ở cùng nhau sẽ tương đối an toàn.”
“Lời ngươi nói, bản thân ngươi tin không?” Trầm Linh Tuyết cười lạnh rồi quay người rời đi.
Thực ra nếu chấp hành nhiệm vụ bình thường, Trầm Linh Tuyết sẽ không lựa chọn ở một mình một phòng, thậm chí có khả năng đêm đến, nàng ta sẽ không ngủ, dù sao thì đối mặt với sự kiện quỷ dị, vừa không cẩn thận là mất mạng như chơi.
Nhưng lần này không giống thế, nàng ta biết rõ nội tình.
Chuyện quỷ dị này vốn không phải nhiệm vụ cấp C mà là cấp D, thậm chí còn có khả năng là cấp D trong D.
Bây giờ Vương Đức Hải cực kỳ coi trọng Phương Hưu, hắn ta không muốn Phương Hưu mạo hiểm quá lớn nhưng vì để đề cao năng lực, hắn ta không thể không phái Phương Hưu đi chấp hành nhiệm vụ.
Vì thế chuyện quỷ dị lần này do Vương Đức Hải lựa chọn tỉ mỉ, cố tình để Phương Hưu đi kiếm kinh nghiệm.
Mà Trầm Linh Tuyết nàng ta chỉ là bảo mẫu.
Bằng thực lực hiện giờ, nàng ta chấp hành nhiệm vụ cấp D chẳng có tác dụng gì với việc nâng cao thực lực, vì thế lần này nàng ta hoàn toàn làm bảo mẫu.
Vương Đức Hải chỉ đơn thuần muốn nàng ta bảo vệ cho ba người Phương Hưu.
Còn về Triệu Hạo, Vương Đức Hải nể mặt Phương Hưu nên mới cho đi cho có mặt.
Điều này cũng khiến Trầm Linh Tuyết không vui.
Đợi sau khi Trầm Linh Tuyết đi, Triệu Hạo cúi đầu ủ rũ, mặt mày tiếc nuối.
“Bàn Tử, rõ ràng ta có lòng tốt, sao nàng ta lại không tin?”
Từ khi Triệu Hạo biết Lưu Soái kéo chân sau như thế, hắn đã không gọi Soái ca nữa mà gọi là Bàn Tử.
“Ha ha, lần sau trước khi nói thì phải lau cho sạch nước miếng đi, còn có, đừng gọi ta là Bàn Tử, ta gia nhập cục điều tra trước ngươi, xin hãy gọi ta là Soái ca hoặc là tiền bối.”
“Bàn Tử đáng chết, ngươi nói rõ ra xem, ai chảy nước miếng?” Triệu Hạo giận dữ: “Ngươi tưởng rằng ai cũng bẩn thỉu như ngươi sao!”
“Ha ha, lúc ngươi nói chuyện cứ nhìn chằm chằm vào xương quai xanh người ta, ngươi tưởng người ta mù à, thằng nhóc ngươi được lắm, cả người nàng ta che kín như thế rồi, hở có tí cổ áo, lờ mờ nhìn thấy xương quai xanh mà ngươi cũng hận tròng mắt không thể cong quẹo nhìn vào trong.
Nếu mà tối nay ngủ cùng, ngươi còn không nhân lúc trời tối mà liếm xương quai xanh người ta chắc?”
“Nói vớ vẩn! Ngươi không nhìn ta sao biết ta đang nhìn?”
Phương Hưu mặt lạnh tanh nhìn hai người cãi nhau, lúc này hắn cực kỳ lý giải hàm nghĩa của từ đồng đội heo.
Hắn không để ý đến hai người kia mà quay người đi thẳng, về phòng ngủ.
“Này, này, Hưu ca, ngươi đi ngủ hả, ngươi không ngủ cùng bọn ta sao, không phải còn canh đêm à?”