Ông trưởng thôn có làn da ngăm đen, lưng còng xuống, cả khuôn mặt đầy vết nhăn theo năm tháng, đôi mắt đã đục ngầu không còn sáng, rõ ràng tuổi tác không còn nhỏ nữa. Nhưng mà hắn ta lớn tuổi thế lại không có một cọng tóc trắng nào, ngược lại tóc mượt đen bóng như được lau bằng dầu vậy.
Hai đầu lông mày của người đàn ông trẻ tuổi giống ông trưởng thôn vài phần, làn da cũng ngăm đen, tóc cũng bóng loáng, nhưng trên mặt không có nếp nhăn nào, chỉ là da có hơi thô ráp.
Hắn ta nở nụ cười chất phác dè dặt, nhất là sau khi nhìn thấy diện mạo của Trầm Linh Tuyết, hắn ta càng xấu hổ hơn. Nếu không phải trời tối om mà da hắn ta còn đen thui, sợ là hắn ta đã đỏ mặt từ sớm.
Diện mạo của Trầm Linh Tuyết như giáng đòn đả kích vào trong thôn Hắc Thủy, ngũ quan tinh xảo, da mặt trắng nõn mịn màng như trứng gà bốc, đứng chung một chỗ với thôn trưởng Vương càng thể hiện hai người họ không ăn nhập gì, hoàn toàn không giống người cùng một thế giới.
Giống như một nữ minh tinh xinh đẹp sạch sẽ đi đến những nơi vùng sâu vùng xa giúp đỡ những người nghèo.
"Ta là Vương Hữu Quý, đây là cháu trai của ta, Vương Phú Quý. Phú Quý, chào người ta đi." Thôn trưởng Vương thân thiện cười chào hỏi.
Người trẻ tuổi tên Vương Phú Quý được gọi tên, có hơi xấu hổ gãi đầu nói: "Trầm… Trầm tiểu thư, chào mọi người."
Trầm Linh Tuyết gật đầu: “Chào mọi người, ta xin được giới thiệu, mấy vị này đều là nhân viên công tác trong đài truyền hình, đây là Phương Hưu, Triệu Hạo, Lưu Soái, lần này bọn ta đến đây làm gì, chắc hẳn trưởng thôn ngài đã biết rồi phải không?”
Trưởng thôn Vương gật đầu, cười nói: “Biết rồi, biết rồi, trong thành phố muốn thành lập khu du lịch, vì thế các ngươi qua đây chụp ảnh phong cảnh thôn Hắc Thủy dùng để tuyên truyền, đối với thôn bọn ta mà nói, đây là chuyện tốt, mấy ngày nay phiền mọi người rồi.”
“Không phiền, đây là công việc của ta, mong trưởng thôn phối hợp.”
“Chắc chắn, chắc chắn rồi, cố điều bây giờ trời đã tối, ngày mai chụp nhé, cái đó, trong thôn không có nhà trọ, vì thế chỉ có thể mời các ngươi tới nhà ta, nhà sơn thôn, cũng không biết mấy người ở thành phố lớn có quen không.”
Sau đó mấy người khách sáo thêm vài câu rồi tới nhà trưởng thôn Vương dưới sự dẫn dắt của hắn ta.
Trưởng thôn Vương không hổ là trưởng thôn, nhà hắn ta rõ ràng là nhà gạch, tốt hơn nhà của người dân khác, đó là một tiểu viện có mấy ngôi nhà quây xung quanh, có cảm giác giống tứ hợp viện phiên bản người nghèo.
“Quế Phương, phóng viên trong thành phố tới, mau làm chút đồ ăn đi.”
Sau khi thôn trưởng Vương gào lên, một người đàn bà trung niên thân mình cường tráng từ trong phòng đi ra.
Nàng ta như chưa từng được nhìn thấy nhiều người trong thành phố như thế, khi thấy đám Phương Hưu, rõ ràng nàng ta không biết làm sao, tay cũng không biết để thế nào cho ổn.
“Đây là con dâu ta, Vương Quế Phương, con trai ta làm công trong thành phố, bây giờ ba người bọn ta ở đây nên các ngươi cứ yên tâm, phòng đủ ở.
Quế Phương, ngươi mau đi bắt con gà, xào thêm tí nấm hương với rau dại để đãi khách.”
Vương Quế Phương vội vàng như chạy trốn, nàng ta nhanh chóng chuẩn bị đồ ăn.
Triệu Hạo không muốn làm phiền họ nên nhanh nhảu: “Trưởng thôn Vương, không cần phiền phức thế đâu, trước đó chúng ta đã ăn trên xe rồi, còn chưa đói.”
Trầm Linh Tuyết cũng phụ họa: “Đúng rồi đấy trưởng thôn Vương, không ăn cơm ngay đâu, bọn ta ngồi xe cả ngày cũng mệt rồi, muốn nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Ồ, là do ta suy nghĩ không chu đáo, Quế Phương, đừng làm cơm nữa, đi đun nước nóng đi, Phú Quý, ngươi dẫn Trầm tiểu thư đến phòng họ đi.”
“Vâng thưa gia gia.”
Sau khi lăn lộn một lúc, mấy người Phương Hưu đều ở lại nhà trưởng thôn Vương.
Bởi vì nhà trưởng thôn Vương rất rộng, hơn nữa chỉ có ba người, rất nhiều phòng trống nên cũng đủ cho đám người Phương Hưu ở mỗi người một gian.
Đêm đến, sau khi mấy người trưởng thôn Vương ngủ sau, đám Phương Hưu tụ lại một phòng.
“Có phát hiện ra thứ gì kỳ quái không?” Trầm Linh Tuyết hỏi đám người.
Lưu Soái lắc đầu tỏ ý không phát hiện ra.
Triệu Hạo lại cảm thán nói: “Ban đầu lúc đi làm thì cảm thấy bản thân đủ vất vả lắm rồi, bây giờ vừa so với đám người trưởng thôn, ta lại thấy tháng ngày đi làm chẳng tính là gì.
Rõ ràng trong nhà thôn trưởng Vương chẳng khá giả gì, thế mà hắn ta vẫn hầm gà cho chúng ta ăn, trước kia ta nghe người ta nói, đối với họ mà nói, gà rất quan trọng bởi vì có thể giữ lại để đẻ trứng, vì thế trừ phi cực kỳ nhiều gà ra, họ sẽ không dễ dàng thịt ăn.”
Lưu Soái bấy giờ mới vỡ lẽ: “Vì thế ngươi mới nói dối là ăn trên xe rồi, hóa ra là không muốn họ phải tốn kém.”
Triệu Hạo gật đầu: “Nếu như có thể, đợi hoàn thành nhiệm vụ, ta muốn quyên góp chút tiền cho thôn Hắc Thủy.”