Mấy chữ ngủ với quỷ lại làm sắc mặt Triệu Hạo càng đỏ hơn.
Trầm Linh Tuyết đột nhiên dội một chậu nước lạnh đến: "Ngươi đừng có cười nữa tên mập kia, ảnh hưởng đến việc ta nghe nhạc. Với lại, ngươi còn không biết xấu hổ mà chế giễu năng lực của người khác hả? Cái năng lực thuấn di của ngươi một tiếng chỉ dịch được có mười centimet, còn dám khoe khoang khắp nơi?"
Tiếng cười của Lưu Soái lập tức im bặt, tức giận ngứa răng nhưng giận mà không dám nói gì.
Ai ngờ lúc này, một tiếng cười khác tiếp nối tiếng cười của Lưu Soái vang lên: "Hahaha… thuấn di được mười centimet sao? Chỉ có khoảng cách thế còn không dài bằng một nửa của ta nữa." Người lên tiếng là Triệu Hạo.
Lưu Soái càng tức giận hơn, hắn ta không thể trêu vào Trầm Linh Tuyết còn không thể làm gì được một người mới sao?
"Mười centimet là chuyện lúc trước! Bây giờ ta tiến bộ hơn ban đầu nhiều, bây giờ cách ba mươi phút là ta có thể dịch chuyển được tới hai mươi centimet lận!"
"Hahaha... hai mươi centimet? Ta phát động năng lực của ta còn dài hơn khoảng cách ngươi dịch chuyển nữa!"
"Đánh rắm, ta không tin!"
"Đủ rồi!" Trầm Linh Tuyết quát nhẹ, làm hai người họ giật mình.
"Từ giờ trở đi hai người các ngươi mà còn dám nói nhiều thêm một câu nào nữa, ta sẽ ném các ngươi xuống đi bộ, tự mà đi đến thôn Hắc Thủy!"
Hai người lập tức câm như hến, cũng không dám cười nữa.
Khoảng thời gian này đến cục điều tra, bọn họ đã sớm hiểu rõ thực lực và tính tình của Trầm Linh Tuyết.
Không nói đến tính tình, chỉ nói về thực lực, Trầm Linh Tuyết là ngự linh sư nhất giai có nhiều năm kinh nghiệm, linh tính đã thắp sáng hơn 10%, loại thực lực này có thể tùy ý nghiền ép ngự linh sư mới bất cứ lúc nào.
Lại có thêm năng lực đứng đầu loại hình công kích: hỏa diễm, thực lực của nàng ta càng không yếu.
Trầm Linh Tuyết nổi giận nên trong xe lập tức yên tĩnh trở lại, chỉ có bài hát đang bật đang chậm rãi vang lên.
Còn Phương Hưu, từ đầu đến cuối hắn đều nhắm mắt nghỉ ngơi, không nói một lời.
Chỉ là trong lòng hắn có hơi khó hiểu.
Quỷ dị cấp C mà chỉ phái ra một ngự linh sư nhất giai dẫn theo ba người mới ư?
Hai người Triệu Hạo và Lưu Soái cơ bản không có sức chiến đấu, theo nhận định của cục điều tra thì hắn cũng thuộc về bên không có sức chiến đấu.
Cho nên, điều đó chẳng phải tương đương với việc ngự linh sư cấp cao mang theo ba thứ vướng víu sao?
Đây thật sự là bố trí cho nhiệm vụ cấp C hả? Vì sao hắn lại có cảm giác như cao thủ đang dẫn đội đi xem sever vậy?
Hay là nói, nhân lực của cục điều tra đã thiếu đến mức này rồi?
Mọi chuyện như thế nào Phương Hưu cũng không rõ, có lẽ chờ đến khi thôn Hắc Thủy thì mọi chuyện sẽ tự sáng tỏ.
Vài tiếng sau.
Xe việt dã lái qua vùng núi, cuối cùng cũng đến thôn Hắc Thủy.
Thôn Hắc Thủy được dãy núi bao quanh, địa hình xung quanh hiểm trở, còn có một dòng sông rất dài uốn lượn quanh thôn trang, con sông này chính là sông Hắc Thủy, có lẽ là do nguyên nhân về địa chất, nước sông sâu hút, do không đủ ánh sáng nên từ xa nhìn sẽ cảm thấy con sông này đen ngòm đáng sợ.
Sắc trời bây giờ đã gần tối, ánh nắng âm u bao phủ toàn bộ bên trên thôn Hắc Thủy, chiếu xuống dòng nước sông Hắc Thủy càng thêm sâu thẳm, từ xa nhìn lại như nhìn thấy một con rắn to màu đen đang cuốn quanh ngọn núi.
Đến gần thôn Hắc Thủy, Trầm Linh Tuyết không lái xe đi mà đi bộ đến, vì đường núi càng ngày càng dốc đứng, không thể lái xe vào được nữa.
Nhóm người xách theo hành lý, khiêng máy quay phim xuất phát đi vào thôn.
Lý do vì sao lại mang máy quay phim là bởi Trầm Linh Tuyết ngụy trang, trước khi đến nàng ta đã mượn sức mạnh của cục điều tra biến đoàn người mình dẫn theo thành phóng viên đài truyền hình, cũng đã liên lạc với trưởng thôn của thôn Hắc Thủy, đến làm một bản tin thời sự.
Nhóm người đi bộ khoảng tầm một giờ, cuối cùng cũng vào được trong thôn Hắc Thủy, lúc này bầu trời đã tối hẳn.
Trầm Linh Tuyết gọi điện liên lạc với trưởng thôn của thôn Hắc Thủy.
Không bao lâu sau, một người đàn ông trẻ tuổi đỡ lấy một ông cụ từ từ đi tới, trong tay bọn họ cầm đèn lồng, tỏa ra ánh sáng mờ ảo.
Ánh sáng nhấp nháy lắc qua lắc lại theo bước chân của hai người họ, chiếu rọi khuôn mặt của bọn họ lúc sáng lúc tối, ở trong thôn núi tối om này lạ có cảm giác càng thêm âm trầm.
"Ngươi là Trầm tiểu thư của đài truyền hình sao?" Ông cụ run run hỏi.
Trầm Linh Nguyệt như không sợ bóng tối, trực tiếp tiến lên một bước: "Đúng vậy, ngài là trưởng thôn Vương đúng không?"
Ông cụ bước đến, ánh sáng của đèn lồng bao phủ nhóm người, cuối cùng bọn họ cũng thấy rõ hình dạng của hai người.