"Có cây đại thụ to lớn là cục điều tra để dựa, có thể điều động lượng lớn nhân lực và vật lực thì sao không tận dụng nó? Chẳng lẽ chúng ta phải chọn cách làm nguy hiểm nhất là xuống nước chiến đấu với quỷ dị sao? Hơn nữa, mặc dù sông Hắc Thủy rất dài, nhưng chỉ có ở giữa dòng sông mới sâu, còn những nơi khác khó mà giấu người được, chỉ cần phong tỏa thượng lưu và hạ lưu của dòng sông, rút sạch nước ở giữa dòng sông là được."
Bấy giờ Trầm Linh Tuyết có hơi xấu hổ khi nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Phương Hưu, ánh mắt nàng ta vô thức liếc về nơi khác không nói một lời.
Nàng ta vốn tưởng Phương Hưu gọi điện gọi các ngự linh sư khác đến giúp đỡ, không ngờ đến đối phương lại có ý định tận dụng công nghệ khoa học kỹ thuật hiện đại để giải quyết quỷ dị, cách này nàng ta chưa từng nghĩ tới.
Nhưng không thể không thừa nhận, đúng là rất có lý.
Điều động đội hành động đặc biệt, cộng thêm máy bơm nước, mặc dù sẽ tiêu tốn rất nhiều nhân lực và vật lực, nhưng vẫn tốt hơn là để ngự linh sư mạo hiểm tính mạng, cũng có hiệu quả hơn nhiều.
Mạng sống của ngự linh sư quan trọng hơn những thứ đó.
Thật ra Trầm Linh Tuyết cũng suy nghĩ theo quán tính, thân là ngự linh sư, mặc dù ngoài miệng không nói gì nhưng hầu như tất cả các ngự linh sư đều sẽ vô thức cho rằng bản thân mình cao siêu hơn những người bình thường,
Tương tự vậy, bọn họ cũng kiên định cho rằng có thể đối phó với quỷ dị chỉ có ngự linh sư. Nên bây giờ khi đối mặt với quỷ dị, phản ứng đầu tiên mãi mãi là dùng cách của các ngự linh sư đi giải quyết thay vì tận dụng cách của người bình thường.
Phương Hưu thì lại khác, hắn không hề nghĩ bản thân là ngự linh cao quý, hay là nói trong lòng của hắn căn bản không quan tâm đến những thứ này, hắn chỉ quan tâm đến quỷ dị.
Chỉ cần có thể để quỷ dị cảm nhận được sự thống khổ đau đớn, hắn sẽ dùng bất cứ thủ đoạn nào!
"Còn nữa, đêm nay chúng ta không thể về nhà trưởng thôn được."
"Tại sao?" Bàn Tử vừa run vừa hỏi, cả đám ướt như chuột lột, hơn nữa ban đêm trên núi rất lạnh.
Phương Hưu giải thích nói: "Các ngươi không nhìn thấy tóc của đám người thôn trưởng rất kỳ lạ sao? Tên trưởng thôn kia ít nhiều cũng đã bảy mươi tám mươi tuổi rồi, nhưng tóc lại đen bóng mượt mà hơn người trẻ tuổi nữa, tóc của cháu trai con dâu cũng đen bóng y như ông ta."
"Không phải chứ Hưu ca, chỉ vì vậy mà ngươi muốn ngủ trong núi một đêm sao? Chúng ta đều ướt nhẹp hết rồi, trời lạnh thế này sẽ bị bệnh đó." Bàn Tử khó hiểu hỏi: "Có lẽ là do nhuộm tóc thì sao?"
Từ sau khi biết một mình Phương Hưu nhảy xuống sông đánh đuổi quỷ dị đi thì Bàn Tử cũng bắt đầu gọi hắn là Hưu ca.
Phương Hưu vẫn bình tĩnh nhìn hắn ta: "Tóc của mấy người thôn trưởng nhìn y hệt tóc của nữ thi phía dưới, nếu như ngươi sợ lạnh thì ngươi đi về đi."
Vừa nghe Phương Hưu nói thế, không biết là do sợ hãi hay là do lạnh, Bàn Tử bất giác rùng mình một cái. Hắn ta cười khan nói: "Vậy... thôi quên đi, cắm trại trong núi cũng khá tốt.”
Toàn bộ mọi người đều lựa chọn nghe theo sắp xếp của Phương Hưu. Ngay cả Trầm Linh Tuyết cũng không nói gì, rõ ràng nàng ta mới là đội trưởng, nhưng bây giờ người ra lệnh lại là Phương Hưu.
Quyền lãnh đạo âm thầm lặng lẽ lệch khỏi vị trí.
Thế là cả đám tùy tiện tìm một nơi cách xa sông Hắc Thủy, đốt lửa rồi ngồi vây quanh đống lửa qua đêm.
Sáng sớm hôm sau.
Phương Hưu nhận được điện thoại, phía đầu dây bên kia nói rằng đội hành động đã đến vùng núi bên cạnh thôn Hắc Thuỷ, nhưng vì đường núi khó đi, không thể lái xe, cho nên họ định đi bộ tiến về thôn Hắc Thuỷ, dự tính mất một giờ là tới.
Sau khi Phương Hưu hẹn với đội hành động gặp nhau ở giữa sông Hắc Thuỷ, hắn dẫn mọi người vào thôn.
Điều đáng nói là hắn đeo chiếc kính râm đã chuẩn bị từ trước.
Hắn muốn kiểm tra suy đoán của mình, ngày hôm qua đã muộn, hắn không thấy những người dân làng khác, hôm nay hắn muốn nhìn thấy tóc của họ.
Tiến vào thôn Hắc Thủy, đám người đi đến giữa thôn lập tức thu hút được vô số dân làng chú ý.
Lúc này có rất nhiều người dân đang làm việc bên ngoài, người nào trồng trọt thì trồng trọt, người nào chăn thả thì chăn thả.
Nhóm người Phương Hưu ăn mặc không giống người trong thôn, vừa nhìn cũng đoán được họ từ thành phố lớn tới, cho nên rất nhiều người dân để ý.
Nhưng trong ánh mắt những người dân đều là sự tò mò, chú không có ý thù địch.
Có lẽ là trưởng thôn đã báo cho dân làng biết từ lâu rằng sẽ có phóng viên về thôn.
Lúc đám thôn dân đánh giá nhóm người Phương Hưu thì bọn họ cũng đã đánh giá người dân.
Càng nhìn càng thấy đáng sợ, bởi vì không có ngoại lệ, tất cả những người dân ở đây đều đầu tóc đen mượt sáng bóng.