“Hưu ca, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy? Không lẽ những ngươi dân trong thôn này ăn mè đen mà lớn à?” Giọng Triệu Hạo run run nói.
“Tìm đâu ra có loại mè đen có công dụng mạnh như thế? Ta vừa nhìn mấy trưởng lão, tóc cũng y như thế, đen bóng, không có một sợi tóc bạc luôn.” Bàn Tử nói thêm.
Mọi người đang tập trung nhìn tóc, còn ánh mắt Phương Hưu nhìn quanh bốn phía.
Không có quỷ dị! Một con cũng không có!
Lần này Phương Hưu chắc chắn, cả thôn Hắc Thuỷ thật sự không có lấy một con quỷ dị nào!
Rốt cuộc chuyện này là sao? Nếu là bởi vì tiến vào quỷ vực mà khắp đường phố không nhìn thấy quỷ dị hư ảo, vậy tại sao trong quỷ vực lại có tín hiệu?
Lẽ nào vì đó là điện thoại mã hóa do cục điều tra cấp?
Nhưng khi Phương Hưu lấy điện thoại di động bình thường ra thì phát hiện cũng có sóng, cùng lắm là vì ở trên núi sóng yếu hơn.
Phương Hưu không hiểu, bí mật về quỷ dị có rất nhiều, hiện tại sợ rằng hắn chỉ hiểu được phần nổi của tảng băng chìm, có rất nhiều chuyện kỳ quái không thể giải thích được.
Lúc này hắn đi về phía một lão nhân đang phơi nắng, lão nhân này lớn tuổi hơn trưởng thôn rất nhiều, nếp nhăn trên mặt đã thành khe rãnh, trên tay còn cầm một chiếc tẩu thuốc cũ, hắn ta vừa hút vừa phơi nắng.
“Lão nhân gia, xin hỏi ngài có dùng thứ gì để chăm sóc tóc không? Ta thấy ngài đã lớn tuổi rồi mà máu tóc còn đen hơn người trẻ tuổi?”
Lão nhân gia kinh ngạc liếc nhìn Phương Hưu: “Tên nhãi ở thành phố nhà ngươi muốn trêu ngươi lão già này ư? Tóc ta bạc mười mấy năm nay rồi, sao mà đen bóng được?”
Nghe lời nói của lão giả, đám người Trầm Linh Tuyết lập tức kinh ngạc, bọn họ nhìn chăm chú lên mái tóc đen bồng bềnh của lão giả kia, chỉ cảm thấy sởn gai ốc.
Sắc mặt Phương Hưu không đổi, bình tĩnh nói: “Ngại quá, do ta nhìn lầm rồi.”
Nói xong, hắn theo đám người Trầm Linh Tuyết xoay người rời đi.
Đợi đến khi đi được một quãng xa, lúc này Triệu Hạo không nhịn được mà hỏi: “Rốt cuộc tóc của ông lão kia là trắng hay đen? Hay ta mắc bệnh mù màu? Dù có nhìn thế nào ta vẫn thấy màu đen thế?”
“Ta cũng nhìn thấy tóc đen.” Bàn Tử phụ hoạ nói.
“Người trong thôn này có vấn đề rồi, có khả năng bọn họ bị ảnh hưởng bởi quỷ dị.” Trầm Linh Tuyết ngắt lời: “Vài người bị ảnh hưởng bởi quỷ dị, không nhiều thì chí ít cũng xuất hiện vài đặc tính kì quái, ở trạng thái bình thường, biểu hiện là thân thể suy yếu, cảm xúc dị thường, tinh thần suy nhược, nhưng không bài trừ những ảnh hưởng ở phương diện khác.”
Phương Hưu nhìn nàng ta, bình tĩnh nói: “Ngươi dựa vào đâu mà nhận định người bị ảnh hưởng là thôn dân mà không phải là chúng ta?”
Mọi người hơi kinh hãi, hai người Triệu Hạo và Bàn Tử mặt mày trắng bệch.
Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng người từ xa vọng lại.
“Trầm tiểu thư, hoá ra các người tới đây rồi.”
Người tới chính là con trai của trưởng thôn, Vương Phú Quý.
Vướng Phú Quý chạy chậm tới, thở hổn hển hỏi: “Trầm tiểu thư, các ngươi khởi hành sớm thế, buổi sáng ta định gọi các ngươi dậy ăn sáng thế mà lại không thấy có ai trong phòng.”
Vài người nhìn mái tóc đen của Vương Phú Quý, vẻ mặt có chút quái dị, đặc biệt là Triệu Hạo và Bàn Tử, biết dân làng có gì đó là lạ, bọn họ khó có thể khách khí, thân thiết như trước.
May mắn thay, Trầm Linh Tuyết cũng được coi là ngự linh sư có thâm niên nên nàng ta không có biểu hiện gì bất thường mà vẫn như thường lệ: “Ừm, chúng ta có thói quen dậy sớm, dù sao còn có công việc bên người nữa.”
“Các người tới đây không phải để chụp ảnh sao? Ta dẫn các ngươi đi dạo quanh mấy nơi có phong cảnh đẹp.”
“Hôm nay tạm thời chưa cần, chúng ta định đi dạo lanh quanh trước, về sau có cần sẽ lại gọi ngươi.”
Vương Phú Quý có hơi thất vọng: “Nhưng ngọn núi này rất nguy hiểm, có khả năng có lợn rừng thường xuyên lui tới, các ngươi không có ai chỉ đường sẽ bất tiện lắm đấy.”
“Không sao đâu, chúng ta thường xuyên ra ngoài công tác, nắm trong tay kinh nghiệm sinh tồn nơi hoang dã rồi, chúng ta đã đi qua nhiều nơi còn xa xôi hơn nơi này, ngươi không cần lo lắng, đợi buổi chiều vậy, chúng ta tự đi thăm thú trước, đến buổi chiều nhờ ngươi chỉ đường nhé.”
Rõ ràng Vương Phú Quý không giỏi ăn nói, cũng không biết từ chối như thế nào, nghe Trầm Linh Tuyết nói như vậy, hắn ta đành phải gật đầu đồng ý.
“Vậy đi đi, nhưng nếu các ngươi tự đi thì nhất định không được tới chỗ trung tâm của sông Hắc Thuỷ.”
Trong lòng Trầm Linh Tuyết dao động, bình tĩnh hỏi: “Hả? Vì sao lại không thể đến trung tâm của dòng sông Hắc Thuỷ chứ?”
Vẻ mặt của Vương Phú Quý hơi sợ hãi, dường như đang nghĩ tới chuyện gì đó rất kinh khủng.
“Tóm lại các ngươi không nên hỏi, gia gia của ta không có tuyên truyền mê tín, nhưng trong thôn liên tục có người nói nơi đó có quỷ, cho nên nhất định các ngươi không được đến đó.”