Trầm Linh Tuyết gặng hỏi không được gì, đành gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Không ngờ Vương Phú Quý nói xong cũng không rời đi ngay, ngược lại có vẻ do dự muốn nói điều gì đó.
“Còn có chuyện gì sao?” Trầm Linh Tuyết hỏi.
Vương Phú Quý gãi đầu, ngại ngùng nói: “Cũng không có việc gì, ta chỉ muốn hỏi một chút, giường của nhà ta đâu rồi? Cái đó, các ngươi đừng hiểu lầm, không phải ta nói các ngươi trộm giường, ta chỉ là…chỉ là…”
Nói đến đây, mặt Vương Phú Quý hơi đỏ lên, nhưng vì da hắn đen hơn nên cũng không quá rõ ràng.
Vẻ mặt của Bàn Tử có chút kỳ quái, giải thích thế nào về cái giường? Hắn ta không thể nói đêm qua ta với giường đều bị quỷ trộm đi được?
“Giường à.” Phương Hưu đột nhiên lên tiếng: “Ngày hôm qua giường bị hắn ta đè bẹp rồi, chúng ta sợ quấy rầy ngươi, cho nên sợ quá quăng giường đi rồi. Bàn Tử, bồi thường đi.”
“A? Ừ ừ, đúng đúng, hôm qua ta không cẩn thận đè sập cái giường rồi, đây ta bồi thường cho ngươi.”
Bàn Tử chóng lấy ra mấy trăm tiền mặt nhét vào tay Vương Phú Quý.
Nhưng nói thế nào Vương Phú Quý cũng không cần.
“Tiền này ta không nhận đâu, giường không chắc chắn hại ngươi ngã lăn ra đấy, vốn dĩ là do chúng ta không đúng, bây giờ sao có thể đòi tiền chứ.”
“Ngươi cầm đi mà, dù sao cái giường là do ta phá hỏng mà.”
Vương Phú Quý thấy không thể từ chối, hắn ta quay người bỏ chạy, nói thế nào cũng không lấy một đồng.
Bàn Tử hơi xúc động: “Người dân ở đây hiền lành chất phác quá.”
Lúc này điện thoại của Phương Hưu vang lên.
“Điều tra viên Phương, tiểu đội hành động đặc biệt thứ mười đã vào vị trí.”
“Ừm, tốt lắm, chúng ta lập tức tới ngay đây.”
Phương Hưu tắt điện thoại, nói với mấy người kia: “Trước tiên không cần để ý đến đám thôn dân, đi đối phó với quỷ dị ở sông Hắc Thuỷ trước đã.”
....
Trung tâm sông Hắc Thuỷ.
Nhóm người Phương Hưu bước nhanh tới, từ xa đã thấy một nhóm người mặc đồng phục đặc nhiệm màu đen và cầm súng tiểu liên.
Họ đều cao lớn, dáng đứng thẳng tắp, vừa nhìn đã biết là được đào tạo rất chuyên nghiệp.
Tuy nhiên, trước mặt đội đặc nhiệm còn có một người đàn ông và một người phụ nữ đang đứng, họ mặc áo khoác, đi ủng leo núi, tay cầm gậy và đeo ba lô, trông giống như khách du lịch.
Dường như hai người này đang tranh cãi với đội hành động đặc biệt.
“Mấy người dựa vào đâu mà đuổi bọn ta đi, đây cũng đâu phải là nhà của mấy người, bọn ta đến để ngắm phong cảnh mà các ngươi cũng can thiệp à.”
“Đúng vậy, nơi đây không phải là khu du lịch, vả lại cứ coi như nơi này là khu du lịch thì bọn ta cũng có thể mua vé mà.”
“Bọn ta đang chấp hành nhiệm vụ đặc biệt, người ngoài nhất định không được tới gần, xin mời hai người mau rời khỏi đây.”
Một thành viên trong tiểu đội hành động đặc biệt lạnh lùng lên tiếng.
Lúc này, đám người Phương Hưu cũng đã tới nơi.
Thành viên của tiểu đội hành động đặc biệt ngay lập tức chạy chậm tới, hắn ta cúi đầu chào: “Điều tra viên Phương, tiểu đội hành động đặc biệt thứ mười xin báo danh.”
Phương Hưu gật đầu, hắn định mở miệng nói thì hai người nam nữ kia bước lại gần.
Người đàn ông cao to vạm vỡ, vẻ ngoài cương nghị, trong khi người phụ nữ cao và có làn da màu lúa mì, tạo cho người ta ấn tượng rằng họ thường xuyên tập thể dục ngoài trời.
“Ngươi chính là lãnh đạo của bọn họ sao? Các ngươi dựa vào cái gì…”
Người phụ nữ vừa mới hé miệng đã lộ ra sự chua ngoa và hung hãn.
Không để bọn họ nói hết, Phương Hưu căn dặn ngay: “Đuổi đi.”
“Vâng.”
Đội hành động đặc biệt lập tức hành động, hai người bước ra, vác người đàn ông và người phụ nữ ra ngoài.
Người đàn ông ra sức vùng vẫy, nhưng nhìn thấy số lượng lớn người và súng ống, cuối cùng hắn ta không dám chống cự.
Ngược lại, người phụ nữ lại là người hét toáng lên to hơn ai hết.
“Các ngươi cứ chờ đấy, ta phải trách phạt các ngươi, các ngươi có biết ta là ai không? Cha của ta là bạn của lãnh đạo cục trị an đấy, các ngươi…”
Hai người này dần bị đưa đi khuất tầm mắt.
Triệu Hạo khẽ thở dài: “Người thì có đủ loại người, ta luôn cho rằng trên mạng đều là dàn dựng, trong những đoạn video trên mạng, thậm chí có người còn dám đánh nhau với nhân viên bảo vệ. Ta không ngờ rằng ngoài đời lại có người như vậy.
Hai người này cũng lợi hại thật, ở đây có nhiều người cầm súng và mặc quân phục làm nhiệm vụ như vậy mà dám đụng chạm với họ sao?”
“Điều tra viên Phương, hai người kia tự xưng là người đi du lịch, họ không thích đến các điểm du lịch mà thích đến những ngọn núi xa xôi không có người ở. Chúng ta đến không lâu thì hai người này đã đến.”
Phương Hưu gật đầu: “Các ngươi tới là do Vương Đức Hải sắp xếp à?”