Sau đó những người bị chém trúng này lần lượt ngã xuống đất.
Tuy nhiên, điều kỳ lạ là tuy những người đó mất khả năng di chuyển nhưng dường như không hề cảm thấy đau đớn, họ dùng tay bò đến để giết chết nhóm người Phương Hưu.
“Trầm Linh Tuyết, lập tức giải quyết tóc quỷ đi, bọn họ đều bị khống chế cả rồi, ta sẽ giữ chân bọn họ.”
Giọng nói bình tĩnh của Phương Hưu vang lên trong đám người, hắn giống như quỷ mị xuyên qua giữa đám người kia, mỗi lần hắn xuất hiện thì lại có mấy thành viên của tiểu đội đặc nhiệm ngã xuống.
Trầm Linh Tuyết nghe vậy, nàng ta nhìn vào đôi mắt của tóc quỷ, cơn giận dâng trào, nhiệt độ của ngọn lửa trong tay nàng ta dường như tăng lên theo cơn tức giận kia.
Mỗi bàn tay của nàng ta tạo thành một quả cầu lửa nóng rực, sau đó nàng ta giơ hai quả cầu lửa lên cao quá đầu, hai quả cầu lửa lập tức hợp nhất thành một quả cầu lửa còn lớn hơn nữa.
“Chết đi!”
Cùng với tiếng hét của Trầm Linh Tuyết, quả cầu lửa lớn kia như mặt trời nhỏ đánh về hướng tóc quỷ.
Đoàng!
Một tiếng nổ dữ dội vang lên, tóc quỷ bị quả cầu lửa nuốt chửng, ngọn lửa thiêu đốt mạnh mẽ biến tóc quỷ thành tro tàn.
“Giải quyết xong rồi.”
Đôi mắt của Trầm Linh Tuyết hiện lên vẻ vui mừng.
Nhưng lúc này Phương Hưu như tạt gáo nước lạnh vào mặt nàng ta: “Vẫn chưa giải trừ được sự khống chế của bọn họ, xem ra kẻ khống chế bọn họ không phải con quỷ dị này hoặc con quỷ dị này chưa chết.”
“Cái gì!”
Trầm Linh Tuyết giật mình nhìn lại, nàng ta chỉ thấy tiểu đội hành động đặc biệt vẫn tấn công bọn họ như cũ.
Một mình Phương Hưu gần như ứng phó với tất cả, còn Triệu Hạo và Bàn Tử thì bị một người đuổi theo.
Tuy Triệu Hạo và Bàn Tử đều đốt sáng linh tính, có thể bộc phát sức mạnh vượt xa người thường, nhưng thứ nhất, bọn họ mềm lòng, không dám tấn công người của mình, thứ hai, kinh nghiệm chiến đấu quá ít, không thể đối mặt với binh lính được trang bị đầy đủ, bọn họ không thể tận dụng lợi thế.
Trầm Linh Tuyết cũng nhanh chóng tham gia chiến đấu, thay vì sử dụng năng lực hoả diễm, nàng ta lại lựa chọn dùng nắm đấm đánh bất tỉnh tất cả những người này.
Sau vài phút, tất cả thành viên của tiểu đội hành động đặc biệt cuối cùng đã bị loại và hầu hết đều rơi vào tình trạng hôn mê.
Phương Hưu nhìn thấy mọi người đều hôn mê, hắn không khỏi đăm chiêu.
Tại sao tiểu đội hành động đặc biệt lại bị khống chế?
Rõ ràng bọn họ đã giải quyết được quỷ dị, nhưng hắn phát hiện chân tướng thật sự không chỉ không được cởi bỏ mà ngược lại xuất hiện càng nhiều bí ẩn.
Trong khi Phương Hưu đang suy nghĩ, chỉ có Trầm Linh Tuyết đang nhìn hắn với ánh mắt ngạc nhiên.
Bởi vì Trầm Linh Tuyết đột nhiên nghĩ đến mệnh lệnh trước đó của Phương Hưu yêu cầu tiểu đội hành động đặc biệt giao vũ khí ra.
Hắn đã tiên đoán sự việc này từ lâu rồi ư? Cho nên mới ra lệnh phải bỏ vũ trang.
Quả là một năng lực tiên tri đáng sợ, nếu không phải hắn đã đoán trước được, đối mặt với một tiểu đội hành động đặc biệt được trang bị vũ khí hạng nặng ở khoảng cách gần như vậy, có lẽ tất cả mọi người đều sẽ chết.
Điều Trầm Linh Tuyết không biết là nàng ta thực sự đã chết một lần.
“Phương Hưu, bước tiếp theo làm gì đây?” Đột nhiên Trầm Linh Tuyết hỏi, tất nhiên là nàng ta đã nhận thức rõ ràng ai thực sự có thể đưa ra phán đoán đúng.
“Trói bọn họ lại trước đã, chờ bọn họ tỉnh lại thì tính tiếp.”
Mọi người nghe vậy thì làm theo.
May mắn thay, tiểu đội hành động đặc biệt đều mang theo dây thừng nên không cần lo lắng về việc hết dây.
Sau khi bị trói, hơn nửa canh giờ trôi qua, cuối cùng mấy người trong đội cũng từ từ tỉnh lại.
“Chuyện…chuyện gì mới xảy ra vậy?”
“Sao bọn ta lại bị trói vậy?”
“Các người có nhớ những gì đã xảy ra không?” Phương Hưu đi lên phía trước hỏi.
Vài thành viên trong đội lờ mờ lắc đầu.
Không nhớ rõ ư? Xem ra việc bị khống chế đã được giải trừ.
Bởi vì tóc quỷ đã chết ư? Hay là kẻ chủ mưu thực sự chỉ có thể khống chế những người này trong một khoảng thời gian?
Thông tin quá ít, hắn không thể phán đoán được.
Chờ đợi hơn nửa giờ, hầu hết thành viên trong đội đều đã tỉnh lại, không ai còn nhớ chuyện gì vừa xảy ra.
Phương Hưu thấy vậy liền yêu cầu bọn họ băng bó vết thương rồi quay trở lại.
Những người này tạm thời không thể dụng, nếu không đám Phương Hưu không biết khi nào bọn họ sẽ lại “nổi loạn”.
Trầm Linh Tuyết gọi điện thoại và bắt đầu báo cáo sự việc với cấp trên, đồng thời yêu cầu cấp trên cử người đến tiến hành kiểm tra toàn diện các thành viên của đội hành động đặc biệt tham gia chiến dịch.
Sau khi sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa, Phương Hưu nói: “Đi, quay lại thôn Hắc Thuỷ.”
“Hả? Vẫn còn quay về hả? Không phải đã giải quyết được quỷ dị rồi sao?” Bàn Tử kinh ngạc hỏi.