“Chưa xong đâu.”
Phương Hưu chỉ bình tĩnh trả lời và dẫn mọi người trở lại thôn Hắc Thủy.
Trong thôn Hắc Thuỷ.
Phương Hưu trầm tư nhìn dân làng với mái tóc đen óng ả qua lại.
Trầm Linh Tuyết nghiêm nghị nói: “Theo lẽ thường, nếu như tóc của những thôn dân này là do quỷ dị tạo thành, nhưng hiện tại quỷ dị đã được giải quyết, bọn họ đáng lẽ phải trở về hình dáng ban đầu chứ.”
“Đừng nói nữa, bây giờ ta càng nhìn càng thấy sợ người thân ở đây.” Triệu Hạo hơi sợ hãi đứng nép sau Bàn Tử.
“Ôi trời, người đừng trốn sau lưng ta nữa, ngươi sợ ta cũng sợ chứ!”
Trầm Linh Tuyết khinh thường liếc nhìn hai người, nàng ta thực sự không hiểu tại sao hai người đều là ngự linh sư mới, nhưng lại chả làm được gì, biểu hiện của hai người này quả thực chỉ là cản trở họ mà thôi.
“Ta nghĩ sau này hai người sẽ thành lập một nhóm, gọi là “hội hai người nhát gan” đi.”
Lúc này Phương Hưu đột nhiên nói: “Trước kia cục điều tra của ngươi có phương pháp có hiệu quả nào để xử lý tình huống dị thường như vậy không?”
Trầm Linh Tuyết suy nghĩ một lúc rồi nói: “Đầu tiên chúng ta có thể tra toàn bộ thôn Hắc Thuỷ và tìm kiếm manh mối, sau đó liên hệ với cục điều tra và yêu cầu họ cử một số chuyên gia có thiết bị chuyên nghiệp đến kiểm tra toàn thân dân làng để xác định xem nguyên nhân của sự kì lạ này nằm ở đâu?”
Phương Hưu lắc đầu: “Thế thì chậm quá, quá trình này ít nhất phải mất mấy ngày, dùng dụng cụ hiện đại chưa chắc có thể phát hiện ra quỷ dị. Chúng ta dùng phương pháp của ta đi.”
Nói xong, Phương Hưu đã đi về phía một ông lão ở thôn Hắc Thuỷ.
Đột nhiên trong lòng Trầm Linh Tuyết có dự cảm không tốt, nàng ta vội vàng hỏi: “Tóc giả của ngươi là gì?”
Phương Hưu không quay đầu lại nói: “Cách tốt nhất để giải quyết chuyện kì lạ là tiêu diệt hết những thứ kỳ lạ cho tới khi ngươi cho là bình thường.”
Lúc này Phương Hưu đã đi tới trước mặt một lão giả, lão giả đang nằm phơi nắng trên chiếc ghế bập bênh tự chế, trên tay còn cầm một chiếc tẩu thuốc cũ, đang liên tục hút thuốc.
Đúng vậy, đây chính là lúc trước lão giả mà trước đó Phương Hưu đã hỏi thăm.
Phương Hưu đứng ở trước mặt hắn ta, người hắn che khuất ánh mặt trời, bóng đen bao phủ lão giả.
Lão giả đang nhắm mắt thiền định, thấy vậy lão mở đôi mắt đục ngầu ra và bối rối nhìn chàng trai trẻ trước mặt.
“Nhóc con, ngươi muốn làm gì vậy?”
“Ông lão, ta muốn hỏi ngươi vài vấn đề, mong ngươi đừng lừa dối ta.”
“Có chuyện gì sao? Lão già này không gạt ngươi đâu.”
“Xin hỏi, tóc của ngươi là màu đen hay màu trắng?” Phương Hưu bình tĩnh nhìn chằm chằm vào mái tóc đen kín đầu của Lão giả.
Lão giả có vẻ kinh ngạc nói: “Tóc ta bạc mười năm nay rồi.”
Bỗng dưng, Phương Hưu nở nụ cười.
Chỉ nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn điềm tĩnh của hắn nở một nụ cười, lộ ra hàm răng trắng nõn, nói từng chữ một: “Ngươi chưa từng chết à?”
Lão giả sửng sốt, lập tức phẫn nộ nói: “Ngươi nói cái gì! Ngươi…”
“Không được!” Trầm Linh Tuyết cách đó không xa sợ hãi hét lên.
Xoẹt!
Một ánh sáng bạc vụt qua.
Một con dao phẫu thuật sắc bén cắt xuyên không khí và cùng với đó là cổ họng của lão giả.
Đôi mắt của lão giả đột nhiên mở ra, toàn thân run rẩy, trên mặt tràn đầy vẻ khó tin.
Cả Triệu Hạo và Bàn Tử đều chết lặng, trước đây hắn đã giết hai vợ chồng, bây giờ hắn còn giết một người già, Phương Hưu chẳng khác nào một con quỷ giết người, bất cứ lời nói của bọn họ không vừa ý thì hắn sẽ giết người.
Rất nhanh Trầm Linh Tuyết chạy vọt tới, vẻ mặt nàng ta vô cùng tức giận nhìn Phương Hưu: “Rốt cuộc là ngươi muốn làm cái gì! Sao ngươi có thể giết dân thường hả! Ngươi…”
Lời của nàng ta còn chưa kịp nói hết, thì bị Phương Hưu ngắt lời: “Hắn ta không phải người thường.”
Phương Hưu chỉ vào cổ của lão giả, Trầm Linh Tuyết quay lại nhìn, ngay lập tức nàng ta sững sờ bất động.
Lúc này, chỉ nhìn thấy thứ chảy ra từ cổ của Lão giả không phải là máu tươi, nhìn từ miệng vết thương vào cũng không phải máu thịt mà là những tóc bị chặt đứt! Đen óng sáng bóng!
“Tóc…tóc!?”
Lúc này, không khí đột nhiên ngưng tụ, cả thôn tựa hồ bị bao phủ bởi một bầu không khí kinh hãi không tiếng động, trong chốc lát mọi thứ rơi vào yên tĩnh.
Như thể cả thế giới đã bị nhấn nút tạm dừng và mọi thứ đều lặng ngắt như tờ.
Dân làng đang đi trên đường cứng đờ tại chỗ, bất động như những con rối.
“Mọi người cẩn thận!” Ngay lập tức Trầm Linh Tuyết ý thức được có chuyện gì đó đang xảy ra, nàng ta chăm chú cảnh giác nhắc nhở mọi người.
Lúc này, Lão giả bị Phương Hưu cắt cổ cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt đờ đẫn, gầm lên một tiếng khác lạ, những sợi tóc gãy trên cổ bắt đầu mọc và lành lại.
Xoẹt!
Phương Hưu lại đâm vào cổ hắn ta, trực tiếp làm gián đoạn việc niệm chú mà không cho hắn ta cơ hội chữa lành và biến hình.