Lần này, ngay cả cái đầu cũng bị chặt đứt, cái cổ gãy được bao phủ bởi lớp râu tóc rậm rạp.
Chỉ là lần này tóc đã ngừng mọc vì hắn sử dụng lực thống khổ, dưới tác dụng của sức mạnh này, tóc không những ngừng mọc mà còn bắt đầu mất đi sức sống.
Nhưng trong lòng Phương Hưu không hề vui mừng bởi vì người trong thôn còn rất nhiều.
Số lượng người dân ở thôn Hắc Thuỷ ít nhất là hơn trăm người, lúc này nhóm dân cư lân cận cũng đã bao vây.
Ngoài ra có một lượng dân làng lũ lượt kéo nhau đến đây.
Lúc này, trên khuôn mặt của dân làng không còn dấu vết của sự giản dị và tốt bụng nữa, có người chỉ còn ủ rũ, mái tóc đen óng ả trên đầu bắt đầu mọc điên cuồng, như thể những con rắn đen nhỏ đang vặn vẹo.
Đối mặt với nhiều dân làng như vậy, ngay cả ngự linh sư lão làng như Trầm Linh Tuyết cũng không khỏi lộ ra vẻ tuyệt vọng.
“Chết tiệt! Tất cả người dân trong thôn này đều là quỷ nô! Tin tình báo đã lần, quỷ dị có thể khống chế nhiều quỷ nô như vậy, căn bản nó không phải quỷ dị cấp D, ít nhất phải là cấp C+, thậm chí là B!” Trong tình huống cấp bách, ngay cả Trầm Linh Tuyết cũng nói ra hết lời trong lòng.
Nhưng Phương Hưu không quan tâm, bởi vì cuối cùng lúc này hắn cũng hiểu ra một vấn đề.
Đó là lý do tại sao toàn bộ thôn Hắc Thuỷ không có một con quỷ dị hư ảo nằm vùng.
Bởi vì… cả thôn này không có một ai là người sống!
Dù quỷ dị hư ảo đó có hình dạng gì đi nữa, chúng cũng chỉ có một mục đích duy nhất là ăn thịt người nên chúng chỉ tồn tại ở nơi có người sống.
Thôn Hắc Thủy là một vùng miền núi, vốn đã rất xa xôi và dân cư thưa thớt, giờ đây mọi người trong thôn đều đã trở thành quỷ nô, điều này tương đương với việc trong bán kính vài km không có một người nào còn sống, thời gian trôi qua sẽ có tự nhiên không còn những quỷ dị ở đây nữa.
Đây cũng là nguyên do vì sao thôn Hắc Thuỷ không có quỷ vực, cũng không nhìn thấy quỷ dị.
“Gầm!”
Vô số dân làng phát ra những tiếng gầm vô nhân tính, rồi lao về phía mọi người như những thây ma.
Vẻ mặt Trầm Linh Tuyết rất nặng nề, nàng ta nghiến răng nói: “Không thể đánh bừa, sau này ta sẽ dùng năng lực hỏa diễm nổ ra một đường thoát ra, các ngươi đi theo ta mà xông ra.
Phương Hưu, nếu ta đoán không lầm, con dao phẫu thuật trong tay ngươi hẳn là quỷ khí con dao này rất sắc bén, có thể cắt đứt tóc.
Sức mạnh của những sợi tóc này rất cao, ngay cả ngọn lửa của ta cũng phải mất vài giây để đốt thành tro, nên hiện tại chỉ có hai chúng ta mới có thể khiến quỷ nô bị thương thôi.
Lát nữa ta mở đường, ngươi đối phó phân tán với mấy con quỷ nô, còn Lưu Soái và Triệu Hạo bám sát phía sau Phương Hưu, hành động!”
Theo lệnh của Trầm Linh Tuyết, hai quả cầu lửa nóng rực được nàng ta ném vào đám đông.
Rầm rầm!
Những dân làng chặn phía trước ngay lập tức bị thổi bay, một số thậm chí còn bị thiêu, bốc cháy dữ dội.
Có một khoảng trống ngắn trong vòng vây, một số người nhanh chóng chạy về phía khoảng trống, nhưng họ chưa kịp bước được hai bước thì dân làng đã bao vây họ lần nữa.
Rầm rầm!
Trầm Linh Tuyết tiếp tục dùng lửa bắn phá những dân làng đang cố gắng đến gần, mặc dù sức mạnh rất lớn nhưng nàng ta chỉ có thể thiêu chết ba đến năm dân làng một lúc, hơn nữa với những đòn tấn công cường độ cao như vậy, linh tính của nàng ta sẽ bị tiêu hao nhanh chóng.
Mặc dù trên mặt Triệu Hạo và Bàn Tử lộ ra vẻ sợ hãi nhưng cũng rút súng lục ra bắn liên tục vào dân làng.
Đáng tiếc súng lục không có mấy hiệu quả với quỷ nô, cho dù trên người có đâm một cái lỗ, nhưng sau đó vô số sợi tóc sẽ chặn lỗ thủng lại ngay tức khắc, căn bản súng không gây thương tổn mà chỉ có thể trì hoãn chúng tấn công.
Một vài người chỉ lao đi vài chục mét trước khi bị dân làng ngày càng bao vây.
Đáng sợ hơn nữa là linh tính của Trầm Linh Tuyết sắp cạn kiệt, quả cầu lửa trong tay nàng ta rõ ràng càng ngày càng nhỏ, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, trong đôi mắt xinh đẹp dần dần hiện lên vẻ tuyệt vọng.
Lúc này, có một âm thanh sợ hãi vang lên.
Là Triệu Hạo!
Chỉ thấy vài sợi tóc bồng bềnh bay tới quấn quanh cổ Triệu Hạo bất chấp trọng lực của trái đất.
Ù ù ù —
Những sợi tóc đen dài đó ngay lập tức được rút lại và bóp cổ Triệu Hạo với lực khổng lồ, chúng thậm chí còn kéo hắn ta xuống đất và liên tục kéo hắn ta về phía đám đông.
Triệu Hạo dùng hai tay vén tóc quanh cổ, hai mắt lồi ra, mặt đỏ bừng.
“Hưu…ca…cứu…!”
Xoẹt!
Một tia sáng bạc lóe lên, tóc trên cổ Triệu Hạo đột nhiên rụng ra.
“Phù…a…” Triệu Hạo điên cuồng thở dốc, hắn ta kinh hồn chưa định hình được chuyện gì.