Quỷ Dị Khó Giết? Thật Có Lỗi, Ta Mới Thật Sự Là Bất Tử ( Dịch )

Chương 130 - Chương 130: Chỉ Có Vậy, Sao Ta Lại Thua Được ? (1)

Chương 130: Chỉ có vậy, sao ta lại thua được ? (1) Chương 130: Chỉ có vậy, sao ta lại thua được ? (1)

Cô gái váy đỏ càng kinh ngạc hơn, nàng ta hứng thú nói: “Ngươi biết ta à?”

“Khô Lỗi sư, Vương Yên Nhiên, hội viên nòng cốt của câu lạc bộ Quang Minh.”

Phương Hưu bình tĩnh nói ra tên nàng ta, hắn từ trong miệng Lâm Tử Dương biết được từ tướng mạo, tính cách, năng lực, địa vị,... của Vương Yên Nhiên.

Mặc dù hắn chưa từng gặp Khô Lỗi sư Vương Yên Nhiên nhưng thông qua năng lực đối phương vừa thể hiện, hắn có thể dễ dàng đoán ra.

Thực ra lúc đầu khi người của tiểu đội hành động đặc biệt bị khống chế, hắn đã đoán ra từ lâu rồi.

Bởi vì cô gái tóc bạc có thủ đoạn khống chế thôn dân không giống với thủ đoạn khống chế tiểu đội hành động đặc biệt, trong cơ thể tiểu đội hành động đặc biệt không có tóc.

Hơn nữa thực lực cô gái tóc trắng rất mạnh, hoàn toàn có thể trực tiếp khống chế quỷ dị toàn thôn giết họ ngay cái đêm ở nhà trưởng thôn, nhưng nàng ta không làm thế, nàng ta phí sức luồn lách thu hút họ tới sông Hắc Thủy.

Điều này không khó đoán cô gái tóc trắng đã không có ý định giết họ ngay từ đầu, liên tưởng tới nàng ta coi trọng sông Hắc Thủy, xem nơi đó như nhà, không khó đoán ra mục đích của cô gái tóc trắng.

Mục đích của nàng ta có thể là làm ra một thân phận để mấy người họ giết chết sau đó về giao nhiệm vụ.

Có điều do Khô Lỗi sư Vương Yên Nhiên chen chân vào dẫn đến mọi chuyện dần dần thăng cấp.

“Không ngờ ta lại nổi danh như thế.” Vương Yên Nhiên cười duyên: “Phương Hưu, nói ra thì ta còn phải cảm ơn ngươi tử tế, nếu như không phải mấy người các người liều chết chiến đấu, cuối cùng ngươi thành công làm Vương Nhị Ni hôn mê, ta cũng sẽ không có cơ hội khống chế được ngự linh sư nhị giai này.”

“Khống chế được Vương Nhị Ni, tóc quỷ của nàng ta đương nhiên sẽ bị ta nắm giữ, ngươi đúng là đã giúp ta một chuyện lớn.

Vì để cảm tạ, ta sẽ ban cho ngươi vinh quang lớn nhất, qua đây hôn lên chân ta đi, ngoan ngoãn trở thành con rối của ta, ngươi sẽ có thể sống sót.”

Đối mặt với sự sỉ nhục của Vương Yên Nhiên, Phương Hưu vẫn bình tĩnh, chỉ thấy hắn lạnh lùng nói: “Ngươi nói nhảm nhiều thật đấy, hơn nữa còn bắt ta đợi lâu, lâu đến mức ta tưởng ngươi không dám xuất hiện.”

“Hả?” Vương Yên Nhiên nhíu mày xinh lại: “Đợi ta? Đừng bảo ngươi muốn nói vừa rồi ngươi khổ chiến với Vương Yên Nhiên đều là giả vờ, vì đợi ta ra ngoài rồi làm ngư ông đắc lợi nhé?”

“Không thì sao?”

Không biết vì sao, nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Phương Hưu, Vương Yên Nhiên nhất thời cảm thấy một ngọn lửa vô danh nổi lên.

“Ha ha, anh đẹp trai này, ta còn tưởng ngươi là người thức thời, không ngờ tới ngươi lại không phân rõ tình hình như thế.

Phía các ngươi chỉ có mình ngươi còn sức chiến đấu, mà bên ta có tới hai ngự linh sư đã thắp sáng trên mười phần trăm linh tính, còn có một ngự linh sư nhị giai, một quỷ dị cấp B, thêm vào đó là mấy chục quỷ nô, đội hình hùng hậu thế này, ngươi thua chắc rồi.”

Nói đến đây, Vương Yên Nhiên đã mất hứng thú với Phương Hưu, nàng ta trực tiếp xua tay: “Giết hắn đi.”

Nàng ta vừa ra lệnh, mấy chục quỷ nô còn lại nhao nhao gào lên rồi lao tới chỗ Phương Hưu, người đàn ông cao hơn hai mét cạnh nàng ta cũng hét một tiếng, cơ bắp trên người đột nhiên bành trướng.

Xoẹt xoẹt!

Quần áo của hắn ta trực tiếp nổ tung, để lộ ra cơ bắp màu xanh, cơ bắp kia còn tản ra ánh kim loại nữa.

Hắn ta giống như một cỗ xe tăng khổng lồ lao tới chỗ Phương Hưu.

Đồng thời tấn công còn có Vương Nhị Ni nữa, vô số sợi tóc trắng hóa thành mưa tên ùn ùn kéo đến, bắn về phía trước.

Mặc dù nhìn qua hành vi của Vương Yên Nhiên phóng đãng nhưng nàng ta thực sự là một người cẩn thận, dù cho nhìn đội hình thôi cũng nhất định là phe nàng ta thắng, tuy nhiên Phương Hưu bình tĩnh đến kỳ lạ khiến nàng ta thấy hơi bất an.

Cho nên nàng ta vừa ra tay đã trực tiếp dốc hết toàn lực, tranh thủ bóp chết mọi manh mối nguy hiểm từ trong trứng nước.

Đến lúc này, cảnh tượng làm người ta tuyệt vọng xuất hiện.

Dưới ánh trăng lạnh lùng, Phương Hưu lẻ loi đứng trên mặt đất, bóng dáng cô đơn bị kéo dài mà bốn phương tám hướng là địch nhân lao tới như thủy triều.

Quỷ no do tóc đen tạo thành, người đàn ông cơ bắp lóe ánh kim loại, tóc trắng che trời lấp đất bắn tới.

Còn đồng đội của hắn Trầm Linh Tuyết cả người đầy bùn ngã vào trong vũng bùn, Triệu Hạo bị đánh bay mấy chục mét không rõ tung tích, Lưu Soái cũng ngất đi vì mất máu quá nhiều.

Đối mặt với cảnh tượng ấy, kể cả là ngự linh sư nhị giai cũng tuyệt vọng chờ chết, nhưng Phương Hưu lại nở nụ cười.

Sau đó hắn khống chế linh tính của mình, trực tiếp kích nổ sức mạnh quỷ dị bên trong dao phẫu thuật, đó là sức mạnh mà bao quỷ dị bị cắt đã để lại.

Bình Luận (0)
Comment