Ầm!
Vô số làn sức mạnh quỷ dị đáng sợ từ trong dao phẫu thuật loang ra, hóa thành từng đợt khói đen gào thét, bên trong mỗi luồng khói đen đều giống như có quỷ dị kinh khủng đang gào thét.
Những khói đen kia giống con mãng xà khổng lồ quấn lên người Phương Hưu rồi leo lên, cuối cùng điên cuồng chui vào mũi, hốc mắt và tai hắn.
Nhất thời thất khiếu của hắn đều bị nhuộm thành màu đen.
Theo sức mạnh quỷ dị không ngừng tràn vào, tâm linh của hắn cũng càng ngày càng méo mó, khí chất ngày càng mạnh thêm, tiếng cười cũng dần trở nên vặn vẹo.
“Khặc khặc khặc...”
Tiếng cười dữ tợn vang vọng khắp nơi như tiếng u hồn đòi mạng vang lên từ địa ngục cửu u.
“Chỉ có vậy? Sao ta có thể nhận thua!”
Khi sức mạnh quỷ dị ẩn chứa trong dao phẫu thuật tràn vào cơ thể Phương Hưu, tâm linh bị đè nén của hắn cuối cùng cũng được bung xõa.
Từ trước đến nay sự bình tĩnh chỉ là màn bảo vệ mình của hắn, hắn bảo vệ mình không bị những quỷ dị hư ảo kia phát hiện ra.
Điên cuồng mới chính là bản chất của hắn.
Sự kinh hoàng khủng khiếp đè nén trong tiếng cười phát ra khỏi cổ họng hắn, lúc này hắn như biến thành một người hoàn toàn khác, khí đen quấn quanh thân, khí đen lờ mờ ngưng tụ thành vô số ảo ảnh quỷ dị, mắt phải tỏa ra ánh sáng đỏ tanh, vẻ bình tĩnh thường ngày hóa thành sự điên cuồng.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, Vương Yên Nhiên sợ ghê người: “Mau! Mau ngăn hắn lại! Hắn sắp biến dị rồi!”
Nhưng mọi chuyện không còn kịp nữa.
Theo tiếng cười dữ tợn, Phương Hưu hành động.
Một tay hắn cầm dao phẫu thuật, thân hình như linh hồn thoát cái biến mất tại chỗ.
Soẹt!
Trên mặt đất tối đen như có tia chớp bạc lóe lên.
Tia chớp đánh qua hiện trường, khi Phương Hưu xuất hiện lần nữa, hắn đã tới đầu bên kia của hiện trường.
Mà đám quỷ nô bị ánh sáng bạc xuyên qua như bị ấn nút tạm dừng, tất cả cứng đơ tại chỗ.
Sau đó, một cơn gió nhẹ thoảng qua, đầu của mười mấy quỷ nô rơi lạch cạch xuống đất.
Sau khi đầu rơi, tóc tạo nên cơ thể chúng cũng trải đầy đất rồi héo rũ.
Lúc này “mưa tên” màu bạc phủ đầy trời lít nha lít nhít giống như khóa mọi đường sống lại.
Nhưng cơ thể Phương Hưu lại hóa thành từng tàn ảnh màu đen, hắn không ngừng di chuyển trong mưa tên màu bạc, động tác của hắn nhã nhặn mà tốc độ, vẻ mặt điên cuồng, dữ tợn như vũ công dưới trăng, tìm đường sống từ trong công kích che trời lấp đất này.
Thậm chí trong lúc trốn mũi tên, dao phẫu thuật trong tay hắn còn không ngừng múa may, giống như lưỡi hái tử thần, không ngừng thu lại từng sinh mệnh của quỷ nô, trong thời gian ngắn ngủi, quỷ nô bị tàn sát toàn bộ.
“Cái gì? Sao có thể!” Vương Yên Nhiên thấy cảnh quỷ dị này thì kinh hãi biến sắc.
“Hắn dám để cho sức mạnh quỷ dị hỗn loạn như thế tiền vào cơ thể mình, hắn muốn đồng quy vu tận với ta! Đồ điên! Hắn là đồ điên! Mau! Lên hết cho ta!”
Vương Yên Nhiên trực tiếp phái cả Vương Nhị Ni ra, hiển nhiên nàng ta đã hạ quyết tâm phải diệt trừ Phương Hưu.
Ngay cả đôi du khách nam nữ bình thường kia cũng xông lên, cầm theo súng đã được thay đạn.
Có điều hai người này đi nhanh, chết cũng nhanh, Phương Hưu còn chẳng thèm nhìn chúng, hắn liếc mắt một cái rồi giơ chân đá hai viên đá vụn, đá vụn giống như viên đạn khảm vào trán hai người, mắt hai người trợn tròn, trực tiếp ngã ra đất.
Rất nhanh Vương Nhị Ni gia nhập chiến trường, nàng ta dốc toàn bộ sức mạnh, tóc trắng không ngừng bay múa, không ngừng dài ra, trong nháy mắt chúng dài ra tới mấy chục mét.
Sau đó hàng tỉ sợi tóc trắng quấn lại với nhau, nháy mắt đã hình thành một cây gai màu trắng, giống như đuôi bọ cạp, đâm mạnh vào người Phương Hưu.
Mắt phải của Phương Hưu lóe lên ánh đỏ rực rỡ, hắn nhe răng cười.
Đối mặt với đòn tấn công khủng khiếp như thế, hắn không tránh, không né, giơ dao phẫu thuật trong tay, trực tiếp đón nhận.
Nhất thời cảnh tượng căng thẳng, một bên là cây gai hình nón màu trắng dài mấy chục mét, một bên là dao phẫu thuật tinh xảo dài chưa tới hai mươi phân, hai bên hoàn toàn không cùng cấp bậc.
Nhưng một giây sau, cảnh tượng khiến người ta trợn mắt, há hốc mồm xuất hiện.
Keng!
Tiếng kim loại va vào nhau vang lên thật lớn.
Chỉ thấy dao phẫu thuật nhỏ bé kia dễ dàng ngăn chiếc gai nhọn màu trắng dài mấy chục mét lại, không cho nó tiến thêm một bước.
Cảnh tượng này cực kỳ giống kiến càng lay cây, kiến nhấc voi.
Thấy thế, sắc mặt Vương Yên Nhiên ở phía xa cứng đờ lại.
“Điều này là không thể nào! Vậy mà có thể kích hoạt sức mạnh quỷ dị tới mức hùng mạnh như thế, đây không phải là ngự linh sư nhất giai! Nếu nguồn năng lượng này nhập vào thân thể, chắc hẳn hắn phải lập tức biến dị thành quái vật mới đúng, vì sao hắn vẫn không biến dị?”
Lúc này Phương Hưu di chuyển.