Quỷ Dị Khó Giết? Thật Có Lỗi, Ta Mới Thật Sự Là Bất Tử ( Dịch )

Chương 134 - Chương 134: Cái Gì Ta Cũng Biết (2)

Chương 134: Cái gì ta cũng biết (2) Chương 134: Cái gì ta cũng biết (2)

Trên cổ Vương Nhị Ni lập tức xuất hiện một vết thương, vết thương này không chảy máu, chỉ có tóc bạc rậm rạp.

Hiển nhiên, với tư cách là kí chủ của tóc quỷ, nàng ta đã bị nó ăn mòn đến mức vô nhân tính từ lâu.

Tuy nhiên, là con người cũng tốt, là quỷ cũng được, dưới đau khổ mọi chúng sinh bình đẳng.

Bịch!

Cơ thể của Vương Nhị Ni ngã sầm xuống đất.

Khi nàng ta ngã xuống đất, con rồng nước đang gầm thét đột nhiên tan ra và biến thành mưa rơi xuống đất.

Mái tóc bạc bay khắp bầu trời nhanh chóng co lại và trở lại hình dạng ban đầu.

Sau khi giải quyết được Vương Nhị Ni, ánh mắt Phương Hưu không có vẻ nào là vui mừng mà ngược lại có hơi bất mãn.

“Tại sao không la hét? Không có tiếng rên rỉ đau đớn?”

Một giây tiếp theo, tựa hồ nghĩ tới cái gì, hắn hơi quay đầu lại, dùng huyết đồng kỳ lạ nhìn thẳng Vương Yên Nhiên, dùng giọng méo mó kìm nén nói: “Ta biết, bởi vì ngươi đã biến nàng ta thành một con rối.

Vậy thì, đành phải để ngươi cảm nhận nỗi đau đớn của nàng ta rồi.”

Dưới ánh trăng lạnh lẽo, Phương Hưu được bao phủ trong khí đen, từng bước một đi về phía Vương Yên Nhiên, lần này bước chân của hắn rất chậm, nhưng mỗi bước đi đều giống như giẫm vào trái tim của Vương Yên Nhiên, mỗi lần hắn bước một bước, trái tim nàng ta lại thắt chặt không thể giải thích được.

Vào lúc này, cuối cùng Vương Yên Nhiên cũng hiểu được cảm giác thế nào là thiên đường đến địa ngục.

Niềm vui sướng khi có được con rối cấp B của ngự linh sư nhị giai đã chẳng còn lại chút gì, bây giờ nàng ta chỉ muốn sống.

Cuối cùng nàng ta cũng hiểu rõ vì sao trước đó Phương Hưu đã nói rằng đám người của chính nàng ta cuối cùng cũng xuất hiện, hóa ra đối phương thực sự đã đợi cho đến khi tất cả những người đứng sau xuất hiện, rồi bắt tất cả bọn họ trong một lần.

Nhưng điều nàng ta vẫn không thể hiểu được là Phương Hưu vẫn có thể tỉnh táo và không bị biến dạng ngay cả khi chịu đựng một sức mạnh quỷ dị mạnh mẽ và pha tạp như thể bị chiếm hữu bởi hàng chục quỷ dị cùng một lúc, quả thật đúng là những điều khó tưởng.

Nhìn thấy Phương Hưu càng ngày càng gần, Vương Yên Nhiên cũng không có lựa chọn bỏ chạy, bởi vì nàng ta biết rõ ràng, dưới tốc độ quỷ dị của đối phương, chạy trốn nhất định sẽ chết, nhưng nếu bây giờ quỳ xuống cầu xin tha thứ, nàng ta có thể có cơ hội sống sót.

Không phải nàng ta chưa từng làm loại chuyện này, nó đặc biệt hữu dụng khi đối mặt với đàn ông, dù sao thì không ai có thể thoát khỏi mỹ nhân kế.

Đương nhiên, nàng ta cũng từng gặp qua người đàn ông có ý chí kiên cường, những người đàn ông này cơ bản ngoài mặt sẽ hứa tha mạng cho nàng ta, nói sẽ một lần ngủ giải quyết mối hận, nhưng sau khi hưởng thụ xong, bọn họ sẽ chuẩn bị giết nàng ta vào thời gian hiền giả.

thời gian hiền giả để chỉ khoảng thời gian sau khi người đàn ông quan hệ hoặc thủ dâm.

Nhưng lúc đó đã quá muộn, bởi vì đối phương đã trở thành con rối của nàng ta.

Mặc dù ngư linh sư không dễ bị nô dịch, nhưng khi trao đổi sâu là lúc ý chí của đối phương yếu nhất và linh tính của chính mình dễ bị xâm chiếm nhất, dù cho có cố gắng đến mấy.

“Không chạy sao?”

Lúc này Phương Hưu đã đứng ở bên cạnh Vương Yên Nhiên, thân hình cao lớn che khuất ánh trăng, bóng tối bao phủ lấy hắn.

Những luồng khí đen tỏa ra từ cơ thể dâng lên, quấn lấy nhau, dường như có thể nhìn thấy vô số quỷ dị đang gầm thét giãy giụa bên trong.

Vương Yên Nhiên nhìn thấy cảnh tượng này vô cùng sợ hãi, nàng ta không biết thủ đoạn cầu xin tha thứ trước đây của mình có còn hiệu quả hay không, bởi vì người đàn ông trước mặt nàng ta khác với tất cả những người đàn ông nàng ta từng ngủ cùng.

Phù phù!

Đôi chân thon dài trắng nõn của Vương Diên Nhiên lập tức khuỵu xuống, nàng ta trực tiếp quỳ xuống đất, đầu gối mịn màng của nàng ta lập tức dính đầy bùn, sự tương phản giữa đen và trắng rõ ràng như vậy.

Khuôn mặt quyến rũ của nàng ta tràn ngập sự sợ hãi đáng thương, đôi mắt Vương Yên Nhiên đỏ hoe, rưng rưng nước mắt.

“Xin ngươi đừng giết ta, ta cũng chỉ theo lệnh mà làm thôi, chính hội trưởng câu lạc bộ Quang Minh phái ta tới.”

Khoé miệng Phương Hưu nhếch lên một nụ cười ác độc: “Ngươi yên tâm đi, ta sẽ không giết ngươi đâu, ta chỉ rót nỗi đau của chính ta vào người ngươi thôi à.”

Nỗi đau? Rót vào?

Vương Yên Nhiên hơi sửng sốt, cái này chẳng phải từ vựng dùng để miêu tả chuyện đó vừa mới xuất hiện trên mạng sao? Nói sao nhỉ… có hy vọng rồi ư?

Nàng ta nắm lấy ống quần của Phương Hưu, khuôn mặt nịnh nọt cầu xin: “Chỉ cần ngươi không giết ta, ngươi muốn làm gì ta cũng được.”

Nàng ta ngẩng cao cổ, khuôn mặt gợi cảm đầy đáng thương, ẩn chứa một chút cám dỗ.

Bình Luận (0)
Comment