Bởi vì lúc này nàng ta đang quỳ trên mặt đất, còn ngẩng cao đầu như vậy, chiếc váy dài trễ cổ màu đỏ rượu trên người để lộ một mảng da trắng và khe rãnh khoét sâu không thấy đáy.
Tuy nhiên, Phương Hưu không hề bị lay động, trái lại, khi nghe được lời nói của Vương Yên Nhiên, mắt phải của hắn tia máu, nụ cười ở khóe miệng trở nên hung dữ hơn.
“Đây là ngươi nói đấy nhé.”
Nói xong, Phương Hưu nâng dao phẫu thuật lên, bóng tối do cánh tay và dao phẫu thuật tạo thành đập vào mặt Vương Yên Nhiên, giống như con bọ ngựa giơ hai chân trước lên.
Sắc mặt Vương Yên Nhiên thay đổi trong nháy mắt, nàng ta nhận ra mình đã nghĩ sai, đau đớn và rót vào hoàn toàn không phải là ý mà nàng ta nghĩ.
Lúc này, dao phẫu thuật đã kề đến cổ nàng ta.
“Đừng…đừng mà, xin ngươi dừng tay, ta biết sai rồi, ta không nên tấn công ngươi, ta bằng lòng trở thành nô lệ tình dục của ngươi, chỉ cần ngươi tha cho ta, ta cam đoan sẽ khiến ngươi cảm nhận niềm sung sướng mà trước tới nay người chưa từng có.
Ta cái gì cũng biết! Vừa ướt vừa nóng vừa có thể ngậm, vừa có thể mút, chắc chắn ngươi sẽ hài lòng.
Không tin ngươi có thể thử trước, không hài lòng có thể tuỳ ý giết ta.”
Vừa nói, Vương Yên Nhiên còn đưa lưỡi ra liếm ngón tay của Phương Hưu.
Nàng ta nhìn Phương Hưu bằng đôi mắt như nước mùa thu, đầy dịu dàng và quyến rũ.
Nhiều người đàn ông đã nói với nàng ta rằng bộ phận đẹp nhất trên cơ thể nàng ta là đôi mắt, thế nên không người đàn ông nào có thể cưỡng lại được ánh nhìn của đôi mắt này.
Nàng ta tin, Phương Hưu cũng không ngoại lệ.
Quả nhiên, dưới ánh mắt này, khuôn mặt hung dữ vốn có của Phương Hưu bắt đầu từ từ hoà nhã hơn, khí đen trên cơ thể hắn cũng dần dần biến mất.
Chỉ thấy hai con mắt của Phương Hưu đang nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Vương Yên Nhiên, trong ánh mắt hắn toát lên một vẻ mê đắm, thậm chí còn đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi má mịn màng của đối phương.
Vương Yên Nhiên lập tức vui mừng khôn xiết, tiếp tục dùng ánh mắt tấn công, nàng ta không nói một lời, bởi vì nàng ta biết rõ lúc này im lặng tốt hơn lời nói, tất cả đều chìm trong tĩnh lặng.
“Đôi mắt này…giống, thật sự rất giống.” Đột nhiên Phương Hưu nói ra một câu khó hiểu như vậy.
Vương Yên Nhiên nhạy cảm trong phỏng đoán suy nghĩ của đàn ông thế nào, nàng ta lập tức phản ứng lại.
Giống thanh mai trúc mã? Hay là bạn gái cũ? Hay là lão bà?
"Mắt ta rất giống một người sao?" Vương Yên Nhiên cẩn thận hỏi, giả vờ ngây thơ không biết.
"Đôi mắt ngươi rất giống với lão bà ta."
Vương Yên Nhiên càng vui mừng hơn, nàng ta cảm thấy mình đã thành công vượt qua khỏi Quỷ Môn Quan* rồi, có hy vọng sống!
*Quỷ Môn Quan (tiếng Trung: 鬼門关) là cánh cổng dẫn đến địa ngục trong thần thoại Trung Hoa.
Nhưng mà, nàng ta còn chưa kịp vui mừng xong, Phương Hưu đột nhiên thay đổi sắc mặt.
Hắn cúi đầu xuống, cúi người đến trước mặt Vương Yêu Nhiên.
Một khuôn mặt dữ tợn đáng sợ, tràn đầy hận ý đập vào trong tầm mắt của Vương Yên Nhiên.
Giọng nói kiềm chế điên cuồng chui vào trong tai nàng ta: "Cho nên ngươi càng đáng chết!"
Vương Yên Nhiên nhìn thấy khuôn mặt trước mặt lập tức vô cùng sợ hãi, nỗi đáng sợ khi lần đầu tiên gặp phải chuyện quỷ dị lúc nàng ta vẫn còn là người bình thường bất giác hiện lên.
Loại sợ hãi vô tận đó khiến người ta sụp đổ, khiến người ta tuyệt vọng, không thể nào diễn tả được bằng lời.
Mà hiện giờ, nàng ta lại lần nữa cảm nhận được loại sợ hãi đó.
Nhưng mà, nàng ta không thể nào hiểu nổi, vì sao có đôi mắt giống vợ ngươi lại phải chết?
Tốt xấu gì cũng một đêm vợ chồng tình nghĩa trăm năm, có thù có oán gì mà không buông bỏ được chứ? Mối hận lớn vậy sao?
Quả nhiên, đàn ông đều không phải thứ tốt lành gì.
Phương Hưu bất ngờ giơ dao phẫu thuật lên, dao phẫu thuật biến thành một luồng ánh sáng trắng đâm thẳng vào cổ nàng ta.
Con ngươi trong mắt Vương Yên Nhiên không ngừng co lại, ý thức dần dần tan rã.
Khoảng cách dao phẫu thuật cách cổ cô ta rất ngắn, tốc độ cũng rất nhanh, theo lý mà nói có lẽ chỉ mất vài giây.
Nhưng Vương Yên Nhiên lại cảm thấy dài đằng đẵng, trong đầu nàng ta lại lướt qua chuyện quỷ dị đầu tiên mình gặp phải.
Khi đó nàng ta vẫn chỉ là một người bình thường, được đám đàn ông vây quanh xem như cung phụng, chiều chuộng như công chúa, có thể tùy tiện ăn trái cây hay uống một loại rượu đắt tiền nào đó trong phòng riêng mà không cần trả tiền, thậm chí còn được nhận tiền.
Nhưng cuộc sống hoàn hảo tươi đẹp đó đã thay đổi hoàn toàn từ sau một tai nạn, một ngày nọ vào đêm khuya, Vương Yên Nhiên về nhà sau một đêm tăng ca mệt mỏi, nàng ta lạc vào một nơi quỷ quái nào đó, ở đó không có đồ ăn cũng không có đường ra ngoài.