Ở đó, nàng ta gặp phải rất nhiều người đàn ông bị nhốt, con người dưới tình huống sợ hãi thì mọi suy nghĩ tiêu cực đều sẽ bị phóng đại vô hạn.
Cho nên, nàng ta như một con cừu non lạc giữa bầy sói, như một con rối bị người ta tùy tiện chơi đùa.
Nhưng mà nàng ta cũng không bỏ cuộc, do không có đồ ăn thức uống nên nàng ta cứ đi theo từng người đám đàn ông ăn đồ thừa của bọn họ, mặc dù không ngon nhưng cũng may còn có dinh dưỡng.
Cuối cùng, khi tất cả mọi người đói bụng đến độ bất lực thì bắt đầu săn lùng những người khác như con mồi, nàng ta có thể lực mạnh mẽ nhất nên thành công sống tiếp, cuối cùng thắp sáng linh tính, trở thành ngự linh sư.
Có thể là do bị xem như con rối trong khoảng thời gian dài, nội tâm nàng ta khát vọng trở thành chủ nhân nên đã thức tỉnh năng lực con rối.
Nàng ta nghĩ, có lẽ... nếu như cuộc sống đại học của nàng ta không tham hư vinh, không muốn mua túi xách hàng hiệu hay những mỹ phẩm xa xỉ thì có lẽ nàng ta sẽ không lạc lối lầm đường, cũng sẽ không đi làm đêm gặp phải quỷ...
Một luồng ánh sáng lóe lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Vương Yên Nhiên.
Dao phẫu thuật lạnh lẽo đâm thẳng vào cần cổ trắng nõn của nàng ta, máu tươi nóng hổi trào ra chảy dọc theo lưỡi dao.
"Từ từ cảm nhận năng lực thống khổ của ta đi! He he he..."
Theo tiếng cười kinh dị độc ác, Vương Yên Nhiên rơi vào nỗi đau vô tận.
Cuối cùng chết trong đau đớn.
Có lẽ Phương Hưu cũng không biết quá khứ bi thảm của Vương Yên Nhiên, nhưng cho dù có biết, hắn cũng sẽ giết nàng ta.
Bởi vì, ngươi đáng thương thì liên quan gì đến ta.
Kẻ giết người phải đền tội.
Giải quyết xong Vương Yên Nhiên, Phương Hưu nghe thấy tiếng động lạ phía sau lưng.
Hắn xoay người lại, nhìn thấy mái tóc dài màu trắng trên đầu Vương Nhị Ni vậy mà tự rụng xuống, sau đó bò nhanh trên mặt đất như một con nhện.
Đúng lúc Phương Hưu cho rằng nó muốn chạy trốn thì ai ngờ tóc dài màu trắng lại bò thẳng đến chỗ Trầm Linh Tuyết đang trong vũng bùn.
Vèo!
Tóc dài màu trắng bám vào mái tóc đen của Trầm Linh Tuyết, mái tóc đen dài như thác nước kia dần dần mất đi vẻ màu đen vốn có, chuyển thành màu trắng như nhuộm tóc vậy.
Ngay sau khi tóc dài màu trắng xâm chiếm xong, Trầm Linh Tuyết vốn dĩ đang hôn mê vậy mà mở mắt ra một cách kỳ dị, trong mắt nàng ta hiện lên tia hoang mang rồi đột nhiên trở nên đầy sát khí, tức giận, oán hận...
Đồng thời nàng ta bắt đầu vặn vẹo đứng lên, cả người đầy bùn đất.
Khi nàng ta đứng dậy, một luồng luồng khí quỷ dị bắt đầu khuếch tán trong không khí, từng sợi tóc dài màu trắng kia như thoát khỏi lực hút của trái đất bắt đầu trôi nổi, bay bổng cuồng nhiệt giữa không trung.
Rất hiển nhiên, kí chủ mới của tóc quỷ đang từ từ bay lên.
Chát!
Phương Hưu như ma quỷ đột ngột xuất hiện trước mặt Trầm Linh Tuyết, tát một bạt tay vào mặt nàng ta.
Gián đoạn thi phép!
Bị truyền vào cơn đau vượt quá sức giới hạn chịu đựng cơ thể của con người, Trầm Linh Tuyết lập tức trợn mắt ngất xỉu thêm lần nữa.
Bịch!
Trần Linh Tuyết lại ngã vào bên trong vũng bùn, những sợi tóc màu trắng đang bay lơ lửng giữa không trung kia cũng rớt xuống.
Xoẹt!
Một luồng sáng chợt lóe lên.
Dao phẫu thuật xẹt qua đầu của Trầm Linh Tuyết.
Mái tóc dài màu trắng bị Phương Hưu nắm trong tay, mà Trầm Linh Tuyết vốn dĩ có mái tóc đen dài giờ biến thành đầu đinh.
Cũng không phải Phương Hưu muốn cắt ngắn như vậy, chủ yếu là do tóc của Trầm Linh Tuyết chỉ còn phần gốc là chưa bị chiếm lấy, không bị đổi thành màu trắng.
Nếu không hắn đã cạo trọc từ lâu rồi.
Mái tóc dài màu trắng trong tay Phương Hưu giống như con bạch tuộc còn sống, xúc tu nhúc nhích ngọ ngoạy điên cuồng, những sợi tóc không ngừng quấn lấy cánh tay hắn, như muốn thuận theo cánh tay bò lên đầu hắn.
“Muốn ký sinh ta à? Như ngươi mong muốn.”
Phương Hưu cười, lập tức đặt tóc trắng lên đầu mình.
Da đầu tê ngứa một hồi, hắn lấy điện thoại ra soi gương, nhìn thấy tóc mình không còn màu đen nữa mà đổi thành tóc trắng dài như thác.
Sau đó, hắn cảm nhận được một hơi thở tà ác quỷ dị bắt đầu xâm lấn tâm trí hắn, muốn bóp méo tâm linh hắn.
Khi hơi thở đó tiến vào tâm linh hắn, nội tâm hắn không gợn sóng một chút nào, thậm chí còn muốn cười.
Chỉ có vậy thôi đó hả?
Phương Hưu điều khiển linh tính đen như mực của mình khống chế lại sự xâm nhập của tóc dài màu trắng.
Khi sức mạnh thống khổ mang theo oán hận vô tận tràn vào mái tóc dài màu trắng, nó như phải chịu đựng sự kinh sợ nào đó, ngay lập tức xù lông!
Nhất thời đầu tóc Phương Hưu rối tung.
Nhưng mà theo tiếng hừ lạnh của Phương Hưu, mái tóc dài màu trắng co lại, nhanh chóng trở nên ngắn gọn vừa vặn trên đầu hắn.