Quỷ Dị Khó Giết? Thật Có Lỗi, Ta Mới Thật Sự Là Bất Tử ( Dịch )

Chương 139 - Chương 139: Tóc Của Ta Đâu (2)

Chương 139: Tóc của ta đâu (2) Chương 139: Tóc của ta đâu (2)

Đi đến bên cạnh Trầm Linh Tuyết và Lưu Soái, tát một cái vào mặt hai người họ, trong mỗi cái tát còn cho thêm năng lực thống khổ vào, thành công đánh thức hai người họ dậy.

Trầm Linh Tuyết gãy mất mấy cái xương sườn, Lưu Soái mất máu quá nhiều, đều không có vấn đề gì lớn.

Giải thích đơn giản một lượt mọi chuyện xảy ra rồi dẫn hai người đi tụ hợp với Triệu Hạo, nhóm người nhóm lửa rồi ngồi chờ đội cứu viện của cục điều tra.

Ngay khi ngọn lửa được thắp lên, hai người Triệu Hạo và Lưu Soái lập tức ngây ngẩn cả người, hai người trợn mắt há hốc mồm nhìn Trầm Linh Tuyết.

Trầm Linh Tuyết lập tức nhướng mày, không vui hỏi: "Nhìn chằm chằm ta làm gì, không phải chỉ dính chút bùn thôi sao?"

Hiển nhiên nàng ta còn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, còn tưởng rằng là tự mình ngã vào trong vũng bùn khiến cả người dính đầy bùn nên hai người bọn họ mới nhìn chằm chằm vào nàng ta như thế.

Nàng ta là người thường xuyên lướt mạng, nên rất hiểu rất rõ tâm tư của đàn ông, có một số người rất thích xem gái đẹp chật vật, cả người đầy bùn.

"Không phải... đầu của ngươi... tóc..." Lưu Soái kinh ngạc chỉ vào đầu đinh của Trầm Linh Tuyết.

"Tóc?" Trầm Linh Tuyết lập tức càng thêm không vui, chắc chắn tóc đã dính đầy bùn đất rồi, bên bết dinh dính rất khó nhìn, nhưng ai bảo ngươi nói ra làm chi hả?

Đúng lúc nàng ta định nổi giận giận thì một cơn gió núi mát lạnh thổi qua.

Trầm Linh Tuyết không hiểu sao cảm giác da đầu ớn lạnh một trận, làm nàng ta sững sờ, vô thức sờ sờ tóc mình.

Kết quả không sờ được gì, không thấy mái tóc dài như thác nước đâu nữa.

Lần này Trầm Linh Tuyết luống cuống thật sự, nàng ta vội vàng sờ lên đỉnh đầu, chỗ vốn mềm mại mượt mà lại biến thành gai góc, giống như chạm vào đầu đinh của người đàn ông vậy.

Nàng ta nhanh chóng lấy gương ra soi.

Lập tức cứng đờ cả người.

Choang!

Chiếc gương trượt khỏi tay nàng ta rơi xuống đất, vỡ tan thành những mảnh nhỏ.

Thứ cùng vỡ vụn theo chiếc gương còn có trái tim của Trầm Linh Tuyết.

Không khí yên lặng một giây, hai giây...

"A!!!"

Một tiếng hét vang vọng khắp bầu trời, phá vỡ mọi yên tĩnh trong núi.

"Tóc của ta đâu!!!"

Trầm Linh Tuyết như đã quên mình bị gãy xương sườn, đứng phắt dậy, mặt mũi đầy bùn cũng không ngăn được lửa giận ngập trời kia.

Thậm chí bởi vì quá mức kích động, hốc mắt còn đỏ hoe, tức giận đến cực điểm như thể chỉ một giây sau nàng ta sẽ tức đến phát khóc.

Bấy giờ Phương Hưu mới bình tĩnh trả lời một câu: "Bị tóc quỷ ăn mất rồi."

Trầm Linh Tuyết sững sờ, sau đó lại hét lên: "A!!"

Nàng ta muốn phát tiếc sự phẫn nộ trong lòng, vì trước đó Phương Hưu đã nói với nàng ta tóc quỷ đã được giải quyết.

Lưu Soái và Triệu Hạo nhìn chằm chằm Trầm Linh Tuyết đang tức giận như một con hổ cái, run lẩy bẩy không dám mở miệng nói câu nào.

Ai ngờ lúc này Trầm Linh Tuyết đột nhiên không nói một lời chạy mất.

Hai người hai mặt nhìn nhau.

Sau một hồi lâu, Lưu Soái mới hỏi: "Các ngươi nói xem, không phải nàng ta quá khích muốn đi tự sát đó chứ?"

Triệu Hạo giật mình: "Không phải chứ? Không đến mức đó đâu? Chỉ là tóc thôi mà, đâu phải chuyện lớn gì, không có thì còn có thể mọc lại, không đến độ phải tự sát đâu phải không?"

Lưu Soái lại lắc đầu: "Ngươi không hiểu tầm quan trọng của mái tóc đối với phụ nữ, có một lần ta đến tiệm cắt tóc để cắt tóc, thì nhìn thấy một cô bé ngồi xổm trước cửa hàng đang khóc, ta có qua hỏi thăm một chút, ngươi đoán xem vì sao cô bé ấy lại khóc? Cũng bởi vì thợ cắt tóc cắt thêm hai nhát cho cô bé ấy thôi, cắt mất mái tóc đang dài ngang lưng thành tóc ngắn ngang vai, cô bé khóc trước cửa tiệm hết một buổi chiều luôn."

"Cuối cùng khóc đến độ ông chủ thật sự không có cách nào kinh doanh được, không chỉ không lấy tiền mà còn cho cô bé ấy một bộ tóc giả nữa, thế mới xong chuyện đó."

"Nghiêm trọng dữ vậy sao? Vậy có nên đi xem nàng ta một chút không, lỡ như nàng ta thật sự nghĩ quẩn thì sao?"

"Ngươi nói không sai, chúng ta nên đi xem nàng ta một chút, bây giờ là thời điểm nàng ta yếu ớt nhất. Trên mạng đã từng nói, thời điểm con gái dễ bị tổn thương nhất đó là thời điểm dễ bị lấy lòng nhất đấy."

Nghe Lưu Soái nói một hồi, Triệu Hạo cũng hơi dao động, chỉ tiếc lòng dao động nhưng không có cách nào hành động được, chân gãy rồi.

Triệu Hạo cắn răng nói: "Soái ca, nếu không ngươi dìu ta đi đi."

Lưu Soái lườm Triệu Hạo một cái, châm chọc nói: "Ui chao, giờ mới biết gọi Soái ca sao, ngươi nghĩ hay quá ha!"

Nói xong, Lưu Soái đuổi theo phương hướng Trầm Linh Tuyết rời đi.

Triệu Hạo gấp gáp, nhưng cơ thể không cho phép.

Một lát sau, rừng cây cách đó không xa vang lên vài tiếng cực kỳ bi thảm.

Sau đó không bao lâu sao, Bàn Tử phát sáng như đống lửa trên đất xuất hiện.

Bình Luận (0)
Comment