Mặt mũi Bàn Tử bầm dập, so với lúc nãy còn mập hơn một vòng.
"Ai da, đau chết mất! Ta thật lòng muốn an ủi nàng ta, thế mà nàng ta lại đánh ta?"
Triệu Hạo nhìn vẻ mặt thảm hại của Bàn Tử, nhịn cười: "Ngươi an ủi nàng ta như thế nào?"
"Ta an ủi như bình thường thôi, ta nói, Linh Tuyết này, coi như ngươi không tóc thì vẫn xinh đẹp như cũ mà thôi. Ta thấy trên đường có rất nhiều người có tóc, nhưng không đẹp bằng người không có tóc như ngươi. Hơn nữa, không có tóc thì có sao đâu, đỡ phải gội đầu mỗi ngày."
Nghe xong đoạn văn an ủi của Lưu Soái, Triệu Hạo kinh ngạc giơ ngón tay cái lên: "Đồ ngốc! Đáng đời ngươi bị đánh."
Bàn Tử hơi sững sờ: "Vì sao lại nói thế? Lời an ủi của ta có gì không ổn sao?"
"Đương nhiên không ổn rồi, vấn đề lớn đấy. Mặc dù ta chưa từng có bạn gái nhưng tốt xấu gì ta cũng là người biết an ủi, không thể bóc vết sẹo của người ta lên, ngươi có từng nghĩ đoạn văn an ủi của ngươi, nói Trầm Linh Tuyết không có tóc mấy lần rồi không?"
Bàn Tử đếm sơ qua, sắc mặt vốn đã trắng vì mất máu quá nhiều nay càng trắng bệch hơn: "Xong rồi, xong rồi, lần này không còn cơ hội nào nữa rồi."
Nhìn thấy vẻ mặt chán nản của Bàn Tử, Triệu Hạo lập tức phấn chấn tinh thần, mặt mũi tràn đầy vẻ hả hê, cười trên nỗi đau của người khác.
Phương Hưu hoàn toàn không để ý đến hai người bên cạnh đang nói nhảm, sự chú ý của hắn hoàn toàn tập trung vào Bàn Tử đột nhiên xuất hiện, nếu như cảm giác của hắn không sai, thì Bản Tử vừa mới thuấn di được hơn một mét.
"Bàn Tử, vừa rồi ngươi thuấn di được bao xa?" Phương Hưu đột nhiên hỏi.
Bàn Tử sững sờ: "So với bình thường..."
Hắn ta không nói tiếp nữa, cả người cả khuôn mặt đều lộ ra vẻ vui sướng: "Ta vừa mới thuấn di được một mét!"
Hắn ta lập tức tranh thủ thời gian kiểm tra linh tính của mình, vẻ mặt càng vui mừng hơn: "Năm phần trăm! Linh tính của ta thắp sáng tới năm phần trăm rồi đó! Mới ban đầu ta chỉ được có hai phần trăm thôi! Đây chính là uy lực của quỷ dị cấp B sao? Trực tiếp tăng thêm ba phần trăm luôn?"
"Chẳng trách khi phó đội trưởng dẫn đội đi chấp hành nhiệm vụ cấp B, thì có nhiều người vội vã muốn cướp đi như thế, thì ra nhiệm vụ cấp B thơm ngon như vậy!"
"Phó đội trưởng? Sao không phải là Dương đội trưởng?" Triệu Hạo hiếu kỳ hỏi.
Bàn Tử ghét bỏ nhìn hắn ta một cái nói: "Ai thèm đi làm nhiệm vụ chung với tên đội trưởng bẫy người đó, tất cả chỗ tốt đều là của hắn ta, tất cả chuyện xui xẻo đều cho mình gánh."
"Hả?" Triệu Hạo hơi sững sờ: "Dương đội trưởng xấu tính như vậy sao? Ta nhìn thấy hắn ta không giống như là người tham ô công lao của người khác lắm."
"Ngươi ngốc thật đó, ai nói Dương đội trưởng không đủ tốt, ngươi quên năng lực của hắn ta rồi sao? Năng lực của hắn ta là may mắn, ngươi ở cùng một chỗ với hắn ta, tất cả chuyện tốt đương nhiên đều sẽ thuộc về hắn ta rồi, ngươi chỉ còn lại xui xẻo thôi."
"Nói như ngươi thì ta cảm thấy đội trưởng rất giống nhân vật chính trong tiểu thuyết Long Ngạo Thiên, đi đến đâu cũng có kỳ ngộ, sau đó người bên cạnh từng người chết còn thảm hơn so với lần trước, từ sư huynh đệ, người thân, tông môn đến gia tộc..."
Kỳ ngộ: sự gặp gỡ lạ lùng, gặp gỡ một cách may mắn kỳ lạ.
Nói đến đó, Triệu Hạo sợ hãi: "Vậy chúng ta đều là đồng nghiệp với hắn ta, có khi nào chúng ta cũng không may mắn như vậy không? Đặt trong tiểu thuyết huyền huyễn giả tưởng thì bọn mình chính là sư huynh đệ đồng môn đó, sớm muộn gì tông môn cũng bị tiêu diệt vì hắn ta, sau đó hắn ta lại báo thù cho chúng ta..."
"Được rồi, được rồi, đừng có tự mình hù mình nữa, không có tà dị đến thế đâu. Cùng lắm thì lúc ăn mì ăn liền không có gói gia vị, nghịch điện thoại trong nhà vệ sinh thì điện thoại bị rớt xuống bồn cầu, mở lon nước thì bị đứt nắp khoen các kiểu... mà thôi."
Sắc mặt Triệu Hạo tái nhợt: "Ta thấy sau này vẫn nên tránh xa đội trưởng một chút thì hơn."
"À đúng rồi, Hưu ca, Nhật Thiên, linh tính của các ngươi tăng được bao nhiêu rồi?" Bàn Từ tò mò hỏi.
"Năm phần trăm." Phương Hưu bình tĩnh nói.
"Giống ta sao? Vậy còn ngươi, Nhật Thiên?" Bàn Từ không nghi ngờ gì với lời nói của đối phương, dù sao mọi người cũng trải qua chung một chuyện quỷ dị.
Mình từ hai phần trăm đạt đến năm phần trăm, còn Hưu ca từ một phần trăm lên năm phần trăm, tương đương tăng nhiều hơn mình một phần trăm, nói cũng phải, dù sao người ta vẫn luôn chiến đấu một mình.
Hơn nữa, cường độ tâm linh của mỗi người đều khác nhau, trong tiểu thuyết võ hiệp gọi là dung lượng đan điền, nếu dung lượng đan điền của người bình thường là một trăm thì dung lượng đan điền của thiên tài là một nghìn. Giống như chỉ có được năm phần trăm nội lực, nhưng trên tính chất lại kém gấp mười lần.