Quỷ Dị Khó Giết? Thật Có Lỗi, Ta Mới Thật Sự Là Bất Tử ( Dịch )

Chương 142 - Chương 142: Vương Nhị Ni: "Không Phải Là Ta Sai, Là Thôn Hắc Thủy Sai." (1)

Chương 142: Vương Nhị Ni: "Không phải là ta sai, là thôn Hắc Thủy sai." (1) Chương 142: Vương Nhị Ni: "Không phải là ta sai, là thôn Hắc Thủy sai." (1)

Lúc trước khi hắn khống chế tóc quỷ thì hắn phát giác được một vài mảnh vỡ ký ức hơ mồ trong cơ thể tóc quỷ, chỉ là lúc ấy không có thời gian cho nên không cẩn thận xem xét.

Bây giờ nhân lúc chờ đợi đội cứu viện, dù sao cũng rảnh rỗi nên nhìn thử xem.

Hắn thu nạp những mảnh vỡ ký ức vào trong tâm linh, hình ảnh rời rạc đột nhiên xuất hiện trong đầu hắn.

Hắn nhìn thấy thời điểm Vương Nhị Ni vẫn còn là tóc đen, nhìn thấy nàng ta đang chơi đùa vui vẻ với một cô gái xinh đẹp cùng độ tuổi, nhìn thấy cô gái xinh đẹp bị đám người dân trong thôn ép nhảy sông tự sát.

Sau đó hắn nhìn thấy Vương Nhị Ni ngồi khóc bên cạnh sông Hắc Thủy, cảm xúc tiêu cực mãnh liệt đã thu hút tới tóc quỷ bám thân...

Thông qua những hình ảnh này, không khó đoán ra trải nghiệm của Vương Nhị Ni.

Chị em tốt không biết vì nguyên nhân nào đó bị người dân trong thông Hắc Thủy ép nhảy sông, sau đó Vương Nhị Ni thu hoạch được tóc quỷ đến giúp đỡ, giết sạch toàn bộ người dân trong thôn Hắc Thủy báo thù, một câu chuyện trả thù có logic và đơn giản.

Nhưng mà, khi Phương Hưu xem hết toàn bộ ký ức chân chính thì hắn lại mỉm cười.

Cuối cùng Phương Hưu cũng hiểu vì sao tóc quỷ lại chọn Vương Nhị Ni làm ký chủ.

Vương Nhị Ni sinh ra ở thôn Hắc Thủy, ba mẹ mất sớm, nàng ta là trẻ mồ côi, hơn nữa trên khuôn mặt còn có một vết bớt lớn, tướng mạo xấu xí cho nên từ nhỏ nàng ta đã phải chịu nhiều phân biệt đối xử, hầu như không có bạn bè đồng trang lứa nào muốn chơi với nàng ta.

Tình trạng tiếp diễn cho đến khi cô gái xinh đẹp trong hình ảnh đến.

Cô gái xinh đẹp đó là thi thể dưới sông Hắc Thủy kia, tên là Lâm Mộng Khê.

Chỉ cần nghe cái tên là biết Lâm Mộng Khê không phải thôn dân trong thôn Hắc Thủy.

Lâm Mộng Khê đúng là bị bắt cóc đến đây, bị chọn làm cô dâu cho cháu đích tôn Vương Phú Quý của trưởng thôn.

Từ sau khi nàng ta vào thôn Hắc Thủy đã chịu không ít khổ cực, nhiều lần muốn chạy trốn nhưng ở trong núi sâu hiểm trở thế này, sao có thể chạy thoát khỏi đám người dân bản địa sống trong núi được, mỗi một lần nàng ta bị bắt trở về sẽ bị ngược đãi.

Nhưng từ đầu đến cuối nàng ta không hề từ bỏ, cũng chính là vì nàng ta không từ bỏ nên bị người trong thôn coi thường và xa lánh.

Thế là, run rủi thế nào, hai người cùng chung một cảnh ngộ cùng tới với nhau.

Cứ như vậy, Lâm Mộng Khê và Vương Nhị Ni trở thành bạn bè thân thiết.

Lâm Mộng Khê không chê Vương Nhị Ni xấu xí, nàng ta cho rằng Vương Nhị Ni có tấm lòng rất đẹp, tốt hơn đám người trong thôn gấp trăm lần.

Vương Nhị Ni cũng rất vui vẻ, bởi vì đây là người bạn duy nhất của nàng ta từ nhỏ đến giờ, nàng ta rất xem trọng người bạn này còn hơn cả mạng sống của nàng ta.

Thời gian cứ thế trôi qua một năm, trong một năm này, Lâm Mộng Khê có thai mấy lần đều bị xảy, đáng nhắc tới là bên trong thôn Hắc Thủy không có phòng khám hay sở y tế gì, cũng không có thuốc tránh thai, cho dù có cũng sẽ không có ai bán cho nàng ta cả.

Đột nhiên vào một ngày, Lâm Mộng Khê nói với Vương Nhị Ni, nàng ta đã tìm ra con đường chạy trốn rồi, nàng ta hy vọng Vương Nhị Ni nhân lúc nàng ta chạy trốn thì phóng hỏa, thu hút sự chú ý của người trong thôn.

Vương Nhị Ni hỏi nàng ta, vì sao nhất định phải chạy trốn như thế?

Nàng ta nói, bên ngoài núi nàng ta còn có người nhà, bạn bè, cho nên nàng ta nhất định phải chạy đi.

Nhưng Vương Nhị Ni nghe thấy lại là, những người bên ngoài là bạn bè của Lâm Mộng Khê, vậy còn người trong núi là nàng ta thì sao?

Trong lòng Vương Nhị Ni bắt đầu nghi ngờ, nghi ngờ tình bạn giữa hai người, nghi ngờ Lâm Mộng Khê cũng giống như những người dân trong thôn, đều coi thường nàng ta, chỉ vì muốn tìm đường chạy trốn nên mới kết bạn với nàng ta, để nàng ta giúp đỡ Lâm Mộng Khê chạy trốn mà thôi.

Ngày đó, Vương Nhị Ni đồng ý với lời khẩn cầu của Lâm Mộng Khê.

Lâm Mộng Khê cười rất vui vẻ, đó là lần đầu tiên Vương Nhị Ni nhìn thấy nụ cười vui vẻ của nàng ta từ lúc quen biết nàng ta đến giờ.

Đến đêm chạy trốn hôm đó, đêm đó Lâm Mộng Khê cực kỳ hợp tác trước yêu cầu đòi hỏi của Vương Phú Quý, Vương Phú Quý ngây thơ tưởng rằng nàng ta đã chấp nhận số mệnh rồi, cho nên kích động vô cùng, đến khi sức cùng lực kiệt.

Đợi Vương Phú Quý đi ngủ rồi, Lâm Mộng Khê chạy trốn.

Trong thôn có rất nhiều hộ nuôi chó, còn có người đi tuần tra xung quanh thôn phòng ngừa có dã thú đột nhập vào thôn, cho nên nhất định phải có một trận phóng hỏa phối hợp mới được.

Lúc này, Vương Nhị Ni vốn nên phóng hỏa lại lén chạy đến nhà thôn trưởng, nói hết mọi kế hoạch muốn chạy trốn của Lâm Mộng Khê cho thôn trưởng nghe.

Bình Luận (0)
Comment