Quỷ Dị Khó Giết? Thật Có Lỗi, Ta Mới Thật Sự Là Bất Tử ( Dịch )

Chương 143 - Chương 143: Vương Nhị Ni: "Không Phải Là Ta Sai, Là Thôn Hắc Thủy Sai." (2)

Chương 143: Vương Nhị Ni: "Không phải là ta sai, là thôn Hắc Thủy sai." (2) Chương 143: Vương Nhị Ni: "Không phải là ta sai, là thôn Hắc Thủy sai." (2)

Vương Nhị Ni suy nghĩ rất đơn giản, đó là cho dù như thế nào đi nữa, nàng ta cũng không thể mất đi người bạn duy nhất là Lâm Mộng Khê này được, nàng ta chỉ muốn giữ Lâm Mộng Khê ở bên cạnh nàng ta mãi mãi mà thôi.

Đương nhiên, Vương Nhị Ni cũng không phải đồ đần, nàng ta dặn dò thôn trưởng đừng có nói ra ngoài nàng ta là người mật báo, cũng cam đoan với thôn trưởng rằng từ đây về sau nàng ta sẽ làm gián điệp, lần sau Lâm Mộng Khê mà còn chạy trốn nữa sẽ đến báo ngay cho ông ta.

Trưởng thôn vui vẻ đồng ý, sau đó dẫn theo đám người trong thôn và chó săn đi tìm kiếm Lâm Mộng Khê.

Lâm Mộng Khê còn chưa chạy xa đã nhìn thấy vô số ngọn đuốc thắp sáng trong thôn, nàng ta biết mọi chuyện đã bị bại lộ.

Nàng ta cũng biết mình chẳng mấy chốc sẽ bị bắt trở về, sau đó sẽ bị giam cầm ngược đãi.

Đương nhiên, nàng ta cũng biết, người trong thôn có thể nhanh chóng truy tìm mình như thế, nhất định là do người bạn tốt nhất của nàng ta báo tin.

Bị đả kích nhiều lần, Lâm Mộng Khê chỉ cảm thấy bản thân rất mệt mỏi, vô cùng mệt mỏi. Nàng ta không chịu nổi nữa, cuối cùng lựa chọn nhảy xuống sông Hắc Thủy tự sát.

Sau khi biết Lâm Mộng Khê đã chết, Vương Nhị Ni hoàn toàn suy sụp, từ trước đến giờ nàng ta chưa bao giờ nghĩ rằng mình có lỗi, nàng ta chỉ muốn giữ Lâm Mộng Khê bên mình mãi mãi mà thôi, vậy thì có lỗi gì chứ?

Vậy ai sai?

Chỉ có thể là người dân trong thôn Hắc Thủy.

Là bọn chúng ép chết Lâm Mộng Khê! Cho nên bọn chúng đáng chết!

Sở hữu tâm trí vặn vẹo như vậy, Vương Nhị Ni thành công thu hút sự chú ý của tóc quỷ, sau đó trở thành ký chủ của tóc quỷ.

Bị tóc quỷ kích thích, nàng ta thuận lý thành chương trở thành ngự linh sư.

Muốn trở thành ngự linh sư cần có hai điều kiện, một là tinh thần bị kích thích mạnh mẽ giữa sự sống và cái chết, hai là phải tiếp xúc với quỷ dị, Vương Nhị Ni thỏa mãn toàn bộ hai điều kiện trên.

Hơn nữa, tóc quỷ là loại quỷ dị bám thân, cho nên sức mạnh của nó không ngừng xâm nhiễm vào tâm linh của Vương Nhị Ni, khiến linh tính của nàng ta tăng trưởng nhanh chóng, tâm linh vốn đã vặn vẹo nay càng vặn vẹo hơn, cuối cùng triệt để biến thành quái vật người không ra người quỷ không ra quỷ.

Sau khi nàng ta bị cắt cổ, thì lộ ra toàn bộ đều là tóc trắng là đủ để chứng minh tất cả.

Từ sau khi biến thành quái vật, thì tốc độ linh trưởng tăng mạnh như không có giới hạn, không cần giống như ngự linh sư bình thường, cần phải chết đi sống lại liên tục, bị kích thích không ngừng, cứ như vậy, dưới sự giúp đỡ của tóc quỷ, nàng ta thành công thăng cấp thành ngự linh sư nhị giai.

Sau đó, chính là cảnh tượng nàng ta tàn sát toàn bộ người dân trong thôn, tuy nhiên sau vụ thảm sát, nàng ta lại cảm thấy cô đơn cho nên biến toàn bộ đám người trong thôn thành quỷ nô.

Đó cũng là cuộc đời của Vương Nhị Ni.

Xem hết cuộc đời của nàng ta, Phương Hưu càng ngày càng có hứng thú với nhóm ngự linh sư dị dạng này, lợi dụng sức mạnh của quỷ đối phó với quỷ?

Thực lực càng tăng mạnh thì càng lún càng sâu, sau khi linh tính của ngươi đạt một trăm phần trăm thì chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo?

Có thể nào trực tiếp biến thành quỷ luôn không?

Hay là nói... kết cục của ngự linh sư cuối cùng là quỷ.

Linh tính của Vương Nhị Ni tăng trưởng nhanh chóng như vậy, đây là một minh chứng cho chuyện linh tính của ngự linh sư là con người tăng trưởng quá chậm, nhưng biến càng giống quỷ dị thì linh tính tăng trưởng càng nhanh.

Nếu như đây là sự thật về ngự linh sư, thì chân tướng này đối với con người mà nói, thật sự làm người ta tuyệt vọng.

Tuy nhiên, tất cả điều đó đều không liên quan gì đến Phương Hưu, hắn không quan tâm quỷ là cái gì, cũng không quan tâm ai là quỷ, hắn chỉ biết giữa mình và quỷ, chỉ có một người được sống.

Mà không khéo chính là, hắn sẽ không chết.

Không biết qua bao lâu, Trầm Linh Tuyết mới trở về, lần này nàng ta trở lại với một cái nón vô cùng bẩn lại còn bị cháy rụi hết một nửa, không biết nhặt được ở đâu trên đầu.

Cái nón đã rách đến độ cho người ta nhặt ve chai người ta cũng không thèm, nhưng Trầm Linh Tuyết đội rất chặt.

Lại không biết qua bao lâu, tiểu đội cứu viện của cục điều tra cuối cùng cũng đến, đám người bọn họ dưới sự giúp đỡ của đội cứu viện, thành công rời khỏi thôn Hắc Thủy.

Cục điều tra, văn phòng giám đốc.

"Cái gì? Ngươi nói bọn họ đều bị thương nặng hết rồi sao? Vậy Phương Hưu đâu? Phương Hưu không sao chứ?" Vương Đức Hải chấn kinh nghe cấp dưới báo cáo.

Sau khi nghe thấy Phương Hưu không sao, hắn ta mới thở phào một hơi.

"Đến tột cùng có chuyện gì xảy ra vậy? Có ngự linh sư thâm niên Trầm Linh Tuyết dẫn đội, chấp hành một nhiệm vụ cấp D mà để toàn bộ thành viên trong đội bị thương nặng vậy hả?"

Bình Luận (0)
Comment