Quỷ Dị Khó Giết? Thật Có Lỗi, Ta Mới Thật Sự Là Bất Tử ( Dịch )

Chương 149 - Chương 149: Không Phải Ta Đã Chết Rồi Sao ?

Chương 149: Không phải ta đã chết rồi sao ? Chương 149: Không phải ta đã chết rồi sao ?

Nghe đến đây, trong nháy mắt trong lòng Phương Hưu khẽ động, phòng bệnh? Phong ấn? Một cô bé?

Hóa ra trên phòng bệnh có phong ấn sao?

Chẳng trách, những quỷ dị kia đều bị nhốt trong phòng bệnh không có cách nào ra được, hắn là ngự linh sư mới, có rất nhiều thứ còn không hiểu rõ, đương nhiên cũng không hiểu rõ cái được gọi là phong ấn.

Về phần cô bé không có mặt, Phương Hưu nhớ lại những gì hắn nghe và thấy ở bệnh viện tâm thần, đúng là hắn đã gặp qua cô bé không có mặt này.

“Nàng ta đưa tay cướp đi mặt của một thành viên trong đội, sau đó lắp vào mặt của chính mình, đội viên không có mặt bởi vì mất đi mũi miệng, trực tiếp ngạt thở mà chết!

Nàng ta có vẻ không thích khuôn mặt ấy, sau đó lại không ngừng ra tay cướp đi những khuôn mặt khác, nàng ta đã giết một hơn phân nửa số thành viên trong đội, những người còn lại bỏ chạy, nàng ta không hề đuổi theo, mà cứ tiếp tục chơi đùa với những khuôn mặt ấy.

Nàng ta, ít nhất là quỷ dị cấp B, thậm chí là cấp A, bọn ta ở trước mặt nàng ta từ đầu đến cuối đều không có sức mạnh mà đánh trả.

Trong quá trình chạy trốn, bọn ta đã gặp một con quỷ dị hình người, đầu của nó mọc dài, ngược ra phía sau, nó vặn cổ vài người trong đội, những cuộc tấn công của bọn ta đánh vào người nó giống như đang gãi ngứa cho nó.

Còn có một con quỷ dị cả người cắm đầy nến hương đỏ, những ngọn nến hương đỏ sẫm cắm vào trong da thịt của nó, tỏa ra khói đỏ, khói đỏ đó...còn sống!”

Nói đến đây, cơ thể Dương Côn Bàng đột nhiên biến mất, ngay trước mặt tất cả mọi người, biến mất một cách rõ ràng.

Nhưng giây tiếp theo, hắn ta chợt xuất hiện, miệng vẫn đang tiếp tục kể lại: “Một thành viên trong đội vô tình hít phải ngọn khói kia, lập tức cảm thấy vô cùng đau đớn.”

Xoẹt!

Dương Côn Bàng lại biến mất, sau đó lại xuất hiện, cả người giống như một khung phim bị kẹt, gián đoạn.

Bạch Tề và Vương Đức Hải liếc nhìn nhau, bọn họ biết rõ Dương Côn Bàng không thể khống chế được linh tinh của hắn ta nữa, dẫn đến mất khống chế, năng lực của hắn ta là tàng hình, bây giờ hắn ta không thể khống chế nó được nữa, cho nên mới thoắt ẩn thoắt hiện như vậy.

“Khói đỏ vốn dĩ không phải là khói... mà là những con côn trùng nhỏ màu đỏ... cuối cùng chỉ còn lại ba người bọn ta sống sót.

Nhờ có một số lối thoát mà trước đó Phương Hưu ở trong cục đã cung cấp cho bọn ta... bọn ta ở lối thoát hiểm đã gặp phải mộng yểm...”

Nhắc tới mộng yểm, trong nháy mắt, tần số Dương Côn Bàng thoắt ẩn thoắt hiện ngày càng cao, rỏ ràng là hắn ta đang rất sợ hãi.

“Mộng yểm đó vốn dĩ không phải là quỷ dị cấp C! Nó tuyệt đối không phải! Nó là cấp A! Là cấp A đó!! Nó không phải là thực thể, bất kỳ đòn tấn công nào của bọn ta cũng không thể làm nó bị thương được, nó là vô địch! Nó là bất tử!”

Không có đòn tấn công nào có thể làm mộng yểm bị thương sao? Là bất tử sao?

Là người từng tiếp xúc với mộng yểm, Phương Hưu cũng không bất ngờ, lúc ấy mộng yểm xác thực là xuất quỷ nhập thần, hơn nữa không có thực thể, hoàn toàn là một đôi mắt đỏ như máu mọc ra từ làn khói đen, cho nên có khả năng không thể nhìn thấy bất kỳ đòn tấn công nào vào nó, nhưng là bất tử sao?

Cùng lắm chỉ là một con quỷ dị khó giết mà thôi.

Có lẽ, lần sau lúc đến bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, có thể để cho hắn ta thấy, ai mới là bất tử.

“Khó có thể phân biệt được mộng và thực… mọi thứ đều quá chân thật, nó vốn dĩ không phải là ảo ảnh! Mà là một thế giới khác! Tự mình hại mình cũng vô dụng, mỗi người đều có nỗi sợ của riêng mình, ngay cả khi ngươi đã biết nó là giả từ trước… Căn bản không có cách nào vượt qua nỗi sợ, mà sợ hãi thì không có cách nào vượt qua.”

Nghe được câu nói này, Vương Đức Hải và Bạch Tề theo bản năng nhìn về phía của Phương Hưu.

Sở dĩ Vương Đức Hải đã từng định cấp bệnh viện tâm thần Thanh Sơn là cấp C, kỳ thực còn có một nguyên nhân khác, chính là do lúc trước, Phương Hưu và Triệu Hạo là người bình thường, lại có thể trốn thoát từ chỗ của mộng yểm.

Cho nên bọn họ đều cho rằng, mộng yểm không mạnh, chỉ cần biết trước nó là giả, dũng cảm một chút là có thể trốn thoát.

Bây giờ xem ra là hắn ta sai rồi, một sai lầm to lớn.

Con người rất khó để vượt qua nỗi sợ, đó không phải là khi đối mặt với nỗi sợ, hét lớn một tiếng, nhắm mắt lại và hành động một cách liều lĩnh là được, nó đòi hỏi ngươi phải thực sự không sợ hãi mà vượt qua nó.

Cho dù biết trước là giả thì sao? Cũng giống như xem một bộ phim kinh dị, ai cũng biết đó là giả, nhưng lúc xem thì vẫn cảm thấy sợ hãi, còn năng lực của mộng yểm không phải là phim kinh dị, mà là một giấc mơ có thể so sánh với hiện thực.

Bình Luận (0)
Comment