Xu cát tị hung*: tìm kiếm vận may và tránh khỏi tai họa
Chỉ nghe Vương Đức Hải tiếp tục nói: “Theo Dương Côn Bàng nói, hắn ở bên trong quỷ vực bệnh viện tâm thần Thanh Sơn đã nhìn thấy, mộng yểm và bác sĩ quỷ, còn có ba con quỷ dị khác, điều này đã phá vỡ lẽ thường, cho nên ta đoán rằng, mấy chục con quỷ dị mà Phương Hưu nói, có khả năng tất cả đều không phải quỷ nô.”
Phương Hưu không giải thích gì, bởi vì sự việc đã diễn ra rồi, mà hắn thì không có cách nào quay lại bệnh viện tâm thần được.
Hắn suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Tại sao Dương Côn Bàng vẫn có thể sống sót?”
Đây mới là vấn đề Phương Hưu quan tâm, hắn rất để ý đến bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, nói chính xác là hắn rất để ý đến những gì mà viện trưởng Châu Thanh Phong để lại.
Vương Đức Hải giải thích: “Năng lực của Dương Côn Bàng là tàng hình, hắn ta có thể sống sót là nhờ vào năng lực tàng hình, hơn nữa trước đây ngươi đã cung cấp tuyến đường đi lại an toàn ở bệnh viện tâm thần nên hắn ta mới có thể trốn thoát, tuy nhiên, trạng thái của Dương Côn Bàng hiện tại không ổn, linh tính của hắn ta đang trên bờ vực mất khống chế, chi tiết cụ thể vẫn nên đi hỏi hắn ta.
Ta lần này gọi các ngươi đến đây, chính là muốn các ngươi đi gặp Dương Côn Bàng, tìm hiểu một chút về sự việc đã qua, từ đó mà đưa ra phán đoán chính xác về bệnh viện tâm thành Thanh Sơn.”
“Ừ, đi thôi.” Phương Hưu bình tĩnh nói.
Bây giờ điều duy nhất có thể khơi gợi hứng thú của hắn là quỷ dị, mà trong các loại quỷ dị, hắn quan tâm nhất có hai loại, một là lão bà, một cái khác là bệnh viện tâm thành Thanh Sơn.
Vương Đức Hải biết đây là việc khẩn cấp, cũng không nói gì thêm, trực tiếp cùng Phương Hưu và Bạch Tề đi vào phòng thẩm vấn.
...
...
Trong phòng thẩm vấn.
Khói trắng lượn lờ, sương khói mịt mờ, khói trắng này phát ra mùi hương yên tĩnh khiến cho tâm tình con người bình thản.
Chính là linh hương.
Đi đến phòng phỏng vấn, ngửi được mùi của linh hương, điều này làm cho Phương Hưu theo bản năng nhướng mày.
Trên bàn phỏng vấn đang đặt một nén linh hương đang được thắp, mà trước mặt bàn là dãy lan can sắt, bên trong lan can sắt giam giữ một người gầy gò, người đàn ông trẻ không ngừng run rẩy.
Người đàn ông nhuộm tóc vàng, sắc mặt tái nhợt đầy mồ hôi lạnh, trong đôi mắt chứa đầy tơ máu, con ngươi không tự chủ được chuyển động, giống hệt như người nghiện.
Hắn ta thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn, dường như sợ hãi có người từ phía sau bất ngờ tập kích hắn ta.
Thấy cảnh này, Vương Đức Hải và Bạch Tề đều cau mày.
“Mất khống chế linh tính của hắn ta đã đến nông nỗi này, ngay cả linh hương cũng không áp chế được.” Vương Đức Hải nghiêm trọng nói, trong giọng nói để lộ ra một tia tiếc nuối.
Vẻ mặt của Bạch Tề càng ngày càng lạnh: “Với tính trạng của hắn bây giờ, một khi linh hương tắt, sợ rằng sẽ trực tiếp biến dạng, cục trưởng, ngươi có thì muốn hỏi thì cứ hỏi, hỏi xong ta sẽ ra tay.”
Vương Đức Hải tất nhiên hiểu rõ cái gọi là ra tay của Bạch Tề là có ý gì, nhưng đây cũng là tình huống không có cách nào khác, mất khống chế linh tính rất khó giải.
“Dương Côn Bàng, Dương Côn Bàng...”
Vương Đức Hải liên tục kêu vài tiếng, Dương Côn Bàng lúc này mới giật mình bừng tĩnh, có chút mờ mịt ngẩng đầu, sau khi nhìn thấy Vương Đức Hải, trên mặt hắn ta ngay lập tức lộ vẻ vui mừng khôn xiết như nhìn thấy được cọng rơm cứu mạng.
“Cục trưởng Vương, cục trưởng Vương, người hãy nhanh cứu ta, ta đổ máu vì cục điều tra, ta đã lập công lao, ta không muốn biến thành quái vật.”
Trong mắt Vương Đức Hải lóe lên sự không đành lòng, hắn ta cố gắng đè xuống: “Côn Bàng, ngươi hãy bình tĩnh lại trước đã, cục điều tra tuyệt đối không từ bỏ bất kỳ người có công nào, nhất định sẽ cố gắng chữa trị cho ngươi.
Điều ngươi cần làm bây giờ, là hãy nói rõ đầu đuôi tình hình ngươi đã nhìn thấy lúc ở quỷ vực bệnh viện tâm thần Thanh Sơn cho ta, ta mới có thể giúp ngươi.”
Dương Côn Bàng điên cuồng gật đầu, nhưng vẻ mặt hắn ta rất hoảng sợ, dường như nhớ đến chuyện gì đó rất khủng khiếp.
“Quỷ! Ở trong nơi đó toàn là quỷ! Ta dẫn đội đi thăm dò quỷ vực bệnh viện tâm thần, ngay từ lúc bắt đầu đã gặp phải bác sĩ quỷ, thực lực của nó không hề yếu, đội của bọn ta phải rất nỗ lực mới giải quyết được nó, sau đó tiếp tục xâm nhập vào bên trong, sau đó, sau đó...”
Nói đến đây, cơ thể của hắn ta bắt đầu run rẩy dữ dội, dường như không dám nhớ lại.
“Sau đó thì sao?” Vương Đức Hải lo lắng hỏi.
“Ta...ta nhìn thấy rất nhiều phòng bệnh, phong ấn trên phòng bệnh đang suy yếu, bên trong có rất nhiều quỷ dị đang la hét, sau đó cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra, một cô bé từ bên trong đi ra, cô bé ấy, cô bé ấy không có mặt mũi.”