Vậy điều đó cũng mang ý nghĩa là lời Phương Hưu nói rất có thể là thật, ở bệnh viện tâm thần Thanh Sơn vô cùng có khả năng có mấy chục con quỷ dị, mà không phải là quỷ nô!
Chuyện lớn rồi!
Nếu thật là vậy, thì kiến thức quỷ dị không tụ tập thành đàn khi xưa bị phá vỡ, mà quỷ vực bệnh viện tâm thần Thanh Sơn của thành phố Lục Đằng cũng sẽ trở thành nơi ngoại lệ duy nhất!
“Bây giờ Dương Côn Bàng đang ở đâu? Mau dẫn ta tới đó!” Vương Đức Hải lo lắng nói.
“Đang trong phòng thẩm vấn, cục trưởng Vương, hắn ta sắp biến dạng rồi, giờ Ngài đi quá nguy hiểm.”
“Dương Minh về chưa?” Vương Đức Hải trầm giọng hỏi.
“Chưa… chưa về.”
“Bạch Tề đâu? Vết thương lành chưa?”
“Đội phó Bạch đã đi làm bình thường rồi, nhưng mà ta thấy trạng thái hắn ta không giống đã hoàn toàn khôi phục.”
“Bây giờ không lo được nhiều như vậy, đi gọi Bạch Tề đến phòng làm việc của ta, đúng rồi, còn có Phương Hưu nữa, hắn là người trong cuộc, gọi hắn tới luôn.”
"Vâng, cục trưởng Vương."
Mười phút sau…
Phương Hưu đi tới văn phòng của Vương Đức Hải, hắn không biết Vương Đức Hải gọi mình tới làm gì, đặc biệt còn trong lúc hắn đang dưỡng thương nữa.
Khi Phương Hưu vào cửa, thì gặp một người đàn ông anh tuấn cao lớn, sắc mặt tái nhợt đang ngồi đối diện Vương Đức Hải, dáng ngồi nghiêm chỉnh, cách nói chuyện nghiêm túc, cả người tỏ ra khí chất người sống chớ đến gần.
Người đàn ông có mái tóc đen, ngũ quan tinh xảo, lạnh lùng thờ ơ như Satan giáng lâm xuống trần gian, ánh mắt hững hờ sắc bén, đôi mắt phượng tinh tế dài hẹp, dưới sống mũi cao thẳng là đôi môi mỏng lạnh lùng.
Tổng thế mà nói, hắn ta giống như một vị tổng tài bá đạo ít nói, vẻ mặt đơ cùng với bộ lông mày sắc sảo.
Nhưng điều duy nhất không được hoàn mỹ là sắc mặt của vị tổng tài bá đạo này có chút tái nhợt mất tự nhiên, thậm chí thỉnh thoảng còn ho khan một hai tiếng, cả người lộ ra vẻ ốm yếu.
“Phương Hưu, đáng lẽ ra hiện giờ ngươi đang dưỡng thương, ta không nên gọi ngươi đến đây, nhưng chuyện lần này quá khẩn cấp, mà ngươi là người có liên quan, cho nên đặc biệt gọi ngươi đến đây một chuyến, trước tiên giới thiệu với ngươi, đây là Bạch Tề, đội phó của cục điều tra.
Bạch Tề, đây là Phương Hưu.”
Phương Hưu và Bạch Tề liếc mắt nhìn nhau, không nói gì, một người bình tĩnh, một người lạnh lùng.
Ngược lại, Vương Đức Hải có hơi xấu hổ.
Lúc này, Bạch Tề đột nhiên mở miệng nói: “Ta không thích nợ ân tình của người khác, sau này, nếu ngươi có việc gì có thể tới tìm ra.”
Phương Hưu gật đầu, hắn biết Bạch Tề có ý gì, hắn ta muốn trả ơn cứu mạng lần trước, suy cho cùng nếu không có cuộc điện thoại kia của hắn, Bạch Tề đã chết lâu rồi.
Về thái độ của Bạch Tề, hắn cũng không thấy kỳ lạ, nếu như biểu hiện của ngự linh sư đặc biệt bình thường, thì đó mới là điều bất bình thường nhất.
“Được rồi, nói chuyện phiếm thì sau này hãy nói, hiện đang có một tình huống khẩn cấp, sự việc là như thế này, lúc trước ta phái Dương Tôn Bàng dẫn đội đến quỷ vực bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, quỷ vực này trước đó được định cấp là C...”
“Định cấp là C?” Phương Hưu nghe được lời này, trong mắt lóe lên một chút bất ngờ, hắn thực sự không ngờ rằng cuối cùng cục điều tra lại định cấp bệnh viện tâm thần Thanh Sơn là cấp C, cho dù hiện tại hắn đã giải quyết được sự kiện quỷ dị thôn Hắc Thủy cấp B+, hắn cũng không dám nói có thể tùy tiện thăm dò bệnh viện tâm thần Thanh Sơn.
Quỷ vực bệnh viện tâm thần Thanh Sơn ít nhất là cấp A, thậm chỉ là cấp S.
Nghe được thắc mắc của Phương Hưu, trong mắt của Vương Đức Hải lóe lên một chút xấu hổ và áy náy.
“Chuyện này là trách nhiệm của ta, ta đã phán đoán sai thông tin, lúc trước ta cho rằng mấy chục con quỷ dị mà ngươi nói là quỷ nô, nên định cấp bệnh viện tâm thần Thanh Sơn là cấp C, nếu như lúc ấy ta tin tưởng lời ngươi nói, cũng sẽ không phái Dương Côn Bàng đi, mà là để cho Dương Minh đi, có lẽ kết quả đã không như bây giờ, làm cho cả tiểu đội của bọn họ chỉ còn hắn ta là sống sót.”
Trong lòng Phương Hưu khẽ động, đây chính là sức mạnh của năng lực may mắn sao?
Không phải hắn xem thường Dương Minh, một ngự linh sư tam giai, mà hắn có dự cảm, viện tâm thần Thanh Sơn vốn dĩ không phải là quỷ vực bình thường, Dương Minh mà đi thì sợ rằng cũng sẽ chết.
Nhưng hiện tại, Dương Minh người lẽ ra phải đi lại không thể đi được chỉ vì phán đoán sai lầm của Vương Đức Hải, đây là trùng hợp ngẫu nhiên hay là năng lực may mắn của Dương Minh đã phát huy được tác dụng?
Năng lực may mắn mạnh như thế sao? Không, không đúng, Dương Minh không phải là may mắn nhất giai, mà là tam giai, cho nên có xu cát tị hung* cũng không hề khoa trương.