Phương Hưu: "..."
Hắn không hiểu tại sao tiêm thuốc còn có thể cương lên được như vậy.
Triệu Hạo như sợ Phương Hưu không tin, lấy bật lửa ra đốt linh hương.
Một lát sau, khói xanh lượn lờ khuếch tán trong phòng bệnh, theo hô hấp của hai người, khói từ linh hương chui vào trong mũi của hai người.
Hương vị có chút khó nói.
Mà khi linh hương tiến vào cơ thể, vẻ mặt của Triệu Hạo từ hưng phấn dần dần trở nên bình tĩnh hiền hòa, như nhân sinh không còn gì luyến tiếc.
Mà Phương Hưu lại nhíu mày.
Hắn cảm giác tâm linh của mình đang bị ô nhiễm.
Cảm giác như có hai mươi lão hòa thượng vây xung quanh mình niệm kinh gõ mõ vậy, khuyên mình bỏ hết mọi oán hận, điều này càng khiến hắn càng thêm bực bội, thậm chí còn muốn giết hai tên quỷ dị để giúp hắn vui vẻ trở lại.
"Được rồi, dập nó đây."
Triệu Hạo dập tắt linh hương, mặt mày lại hớn hở như lúc ban đầu: "Thế nào Hưu ca, ta không có gạt ngươi chứ? Linh hương này không phải vật gì tốt, đốt lên khiến người khác mất đi hết niềm vui thú luôn."
Phương Hưu nhẹ gật đầu, tán thành.
Linh hương đúng là không phải vật gì tốt, vậy mà có ý đồ làm ô nhiễm tâm linh.
Xem ra cần phải tìm một cơ hội bán toàn bộ linh hương đi mới được.
Mặt khác, nên suy nghĩ tới chuyện ở bệnh viện tâm thần Thanh Sơn rồi, trong những thứ viện trưởng Châu Thanh Phong để lại có thứ hắn rất quan tâm, chân tướng thật sự của cái thế giới này là gì?
Lúc hắn vừa xuyên qua, những chữ bằng máu trên trần nhà cũng không rõ ràng, quá nhiều bí ẩn không được làm rõ.
Trước kia thực lực của hắn quá yếu, không có tư cách biết những bí mật này, nhưng bây giờ hắn đã học được cách tự vệ rồi, có thể chuẩn bị đối mặt với chúng.
…
Trong lúc Phương Hưu tĩnh dưỡng, bên trong cục điều tra xảy ra chuyện lớn.
"Ngươi nói cái gì? Dương Côn Bàng không kiểm soát được linh tính?"
Vương Đức Hải gào thét điên cuồng trong văn phòng, mặt mũi tràn đầy vẻ không thể tin: "Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Bệnh viện tâm thần Thanh Sơn chỉ là cấp C, mà lấy thực lực của Dương Côn Bàng, tiểu đội của hắn bị diệt toàn quân còn chưa tính, tại sao ngay cả bản thân hắn ta cũng rơi vào tình cảnh như vậy chứ?"
"Hôn mê ba ngày, bây giờ vừa mới tỉnh dậy đã mất khống chế linh tính rồi? Không phải bác sĩ nói hắn ta không bị thương gì sao?"
Thì ra, một ngày trước khi Phương Hưu đến thôn Hắc Thủy, tiểu đội của Dương Côn Bàng được phái đến quỷ vực của bệnh viện tâm thần Thanh Sơn.
Ngày đó Vương Đức Hải ban bố hai nhiệm vụ, một là thôn Hắc Thủy, một là bệnh viện tâm thần Thanh Sơn.
Cùng ngày tuyên bố nhiệm vụ, Dương Côn Bàng lập tức dẫn đội xuất phát.
Còn đám người Phương Hưu thì qua ngày hôm sau mới đi thôn Hắc Thủy.
Mới ngày thứ hai tiểu đội của Dương Côn Bàng đã ra khỏi bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, nhưng người đi ra chỉ có một mình Dương Côn Bàng, mới ra chưa được bao lâu đã lâm vào hôn mê, cho đến hôm nay mới tỉnh.
Cấp dưới đang báo cáo thì bị Vương Đức Hải dọa chảy hồ môi lạnh ròng ròng: "Cục... cục trưởng Vương, theo như lời Dương Côn Bàng nói, thông tin bị sai lệch, quỷ vực bên trong bệnh viện tâm thần kia, căn bản không phải hai con quỷ dị là mộng yểm và bác sĩ quỷ, còn có quỷ dị khác nữa, Dương Côn Bàng nói... nói, hắn ta nhìn thấy ít nhất ba con quỷ dị đi lại."
"Nếu như không phải năng lực của hắn ta là tàng hình, chỉ sợ hắn ta đã sớm chết rồi."
"Còn có tới ba con hả?" Vương Đức Hải chảy mồ hôi lạnh.
Bởi vì hắn ta bỗng nhiên nhớ ra, trước đó Phương Hưu đã từng nói, bên trong bệnh viện tâm thần Thanh Sơn chí ít có mấy chục con quỷ dị, bị giam trong phòng bệnh.
Nhưng lúc đó hắn ta và Trầm Linh Tuyết phán đoán dựa theo kinh nghiệm lúc xưa, cho rằng việc này không có khả năng, đây không phải là nghi ngờ năng lực tiên tri của Phương Hưu, mà từ trước tới giờ chuyện mấy chục con quỷ dị tập trung cùng một chỗ chưa từng xuất hiện.
Thậm chí tổng bộ bên kia cũng đã nói, đặc tính của quỷ dị khác nhau, giữa bọn chúng rất khó sống chung hòa bình, cho nên sẽ không xuất hiện tình huống quỷ dị sống tập thể như thế.
Tựa như bên trong thế giới động vật, rõ ràng là loài động vật sống đơn độc vậy mà sống chung một chỗ, điều đó hoàn toàn không hợp với lẽ thường.
Giống như một núi không thể chứa hai hổ, trừ phi là một đực một cái.
Hơn nữa Phương Hưu chỉ là một ngự linh sư mới, trước đó vẫn là một người bình thường, chưa từng tiếp xúc với quỷ dị, cho nên bọn hắn tự nhiên xem phán đoán của mình là đúng, quỷ dị mà Phương Hưu nhìn thấy là quỷ nô.
Dù sao trong mắt người bình thường thì quỷ nô và quỷ dị không có gì khác nhau.
Nhưng bây giờ, Dương Côn Bàng là ngự linh sư thâm niên nhìn thấy ba con quỷ dị khác bên trong quỷ vực bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, điều đó cũng đã phá vỡ lẽ thường rồi.