Nói xong, Vương Đức Hải đưa báo cáo cho Phương Hưu.
Phương Hưu xem thử, bên trong có mấy bức ảnh, trong ảnh có nam có nữ, mọi người đều nhắm mắt lại, bộ dạng tử vong rất thống khổ, sợ hãi giống như vết ấn, khắc sâu trên mặt.
Điều này quá rõ ràng, đây là thủ pháp giết người nhất quán của mộng yểm, lợi dụng sự sợ hãi trong giấc mộng để giết người.
Tại sao con người ta sợ hãi trong giấc mơ lại chết? Vì sao mộng yểm hao tổn tâm cơ khiến người ta hoảng sợ?
Phương Hưu đoán, có thể ngọn nguồn sức mạnh của mộng yểm chính là sự sợ hãi, nó dựa vào hoảng sợ mà lớn mạnh.
“Ta đoán mộng yểm có thể hấp thụ sự sợ hãi để tự thân phát triển, cho nên trong chuyện này nhất định phải có cách áp chế, không thể cho ngoại giới biết được, một khi vì việc này mà người dân khủng hoảng, như vậy chỉ càng làm cho mộng yểm mạnh mẽ hơn, đến lúc đó lại càng khó đối phó hơn.
Hơn nữa, theo báo cáo, ban đầu chỉ có một gia đình ngủ say bất tỉnh, sau đó nó lan rộng như bệnh dịch, đến một đơn vị, một tòa nhà và cuối cùng là toàn bộ cộng đồng, điều này cho thấy sức mạnh của mộng yểm đang dần mạnh mẽ hơn, nó đang hấp thụ nỗi sợ hãi và trở nên mạnh mẽ hơn."
Vương Đức Hải nghiêm túc gật đầu: “Ngươi phán đoán cũng khá đấy, trong cục đã thảo luận qua về chuyện này, quả thực mộng yểm dựa vào nỗi sợ hãi mà phát triển, phạm vi giấc mơ của nó đang dần mở rộng.
Nhưng vấn đề hiện tại là, hiện nay chúng ta chưa có biện pháp nào để đối phó với mộng yểm một cách dễ dàng cả. Cho dù có làm cách nào cũng không thể đánh thức những người trong mơ.”
“Trong cục phái người đi rồi sao?”
“Phái Bạch Tề qua đó, nhưng mộng yểm có vẻ sợ Bạch Tề. Mặc dù Bạch Tề sống ở khu vực Tây Uyển vài ngày, nhưng nó không thể vào mộng mơ để đối phó với những người bình thường đó."
Nghe đến đây, trong lòng Phương Hưu nảy ra suy nghĩ.
Mộng yểm sợ Bạch Tề?
Tại sao vậy?
Rõ ràng Bạch Tề không làm hại đến nó, nhưng nó cũng không tiến vào giấc mơ của Bạch Tề.
Phải chăng điều này nói lên trong mơ Bạch Tề đã làm nó bị thương?
Trầm ngâm một lát, Phương Hưu bình tĩnh nói: “Xem ra điểm yếu của mộng yểm là ở trong giấc mơ.”
Ánh mắt Vương Đức Hải nghiêm lại: “Ý ngươi là, nếu muốn đánh bại mộng yểm, chỉ có thể vào trong giấc mơ?”
Phương Hưu gật đầu: “Đúng vậy, nếu dự đoán của ta không sai, mộng yểm không có thực thể, cho nên đa phần đòn tấn công đều không thể làm nó bị thương, bởi vì khi chúng ta bước vào giấc mơ đồng nghĩa chúng ta không có thực thể.
Tương tự với trạng thái của mộng yểm, cho nên chỉ có giấc mơ mới có thể chống lại giấc mơ.”
“Vậy ta e rằng nhiệm vụ này nhất định phải do ngươi và Triệu Hạo thực hiện. Chỉ có hai ngươi mới có thể đánh bại mộng yểm trong mơ."
Phương Hưu lắc đầu, hắn có thể coi là đánh bại, nhưng Triệu Hạo chỉ có thể gọi là đấu kiếm.
“Linh trí của mộng yểm không khác gì con người, có thể thấy được từ việc nó không muốn để Bạch Tề đi vào giấc mộng, nếu như ta và Triệu Hạo đi, rất có thể sẽ bị từ chối từ ngoài cửa.”
Sắc mặt Vương Đức Hải càng ngày càng khó coi: "Không có biện pháp nào tốt hơn sao? Ta chỉ có thể trơ mắt nhìn mộng yểm kéo mọi người vào giấc mơ?"
“Kế bây giờ chỉ có kế chờ đợi.”
“Chờ? Chờ đến bao giờ?”
“Chờ đến khi mộng yểm đủ lớn mạnh, đợi đến thời điểm nó cho rằng nó không cần e sợ chúng ta nữa.
Chỉ có như vậy mộng yểm mới có thể kéo chúng ta vào trong mơ.” Phương Hưu bình tĩnh nói khiến mọi người rơi vào tuyệt vọng.
“Sao có thể thế được! Một khi mộng yểm phát triển mạnh mẽ đến mức không sợ các ngươi, vậy nó kéo các ngươi vào giấc mộng, rồi các người làm thế nào để xử lý nó?
Chết tiệt! Mộng yểm đáng ghét này thật khó đối phó. Nó nắm mọi quyền chủ động trong tay. Nó có thể chiến đấu nếu nó muốn. Nếu nó không muốn chiến đấu, nó có thể lợi dụng nỗi sợ hãi của người dân để tăng cường sức mạnh cho bản thân, đây đã là vô địch trời sinh rồi!"
“Vậy đến lúc đó thử xem xem, đến cuối cùng ai mới là người mạnh.” Phương Hưu bình tĩnh nói.
Thấy Phương Hưu có vẻ bình tĩnh, Vương Hải lập tức hỏi: “Ngươi nhìn thấy chuyện xảy ra trong tương lai rồi à?”
Phương Hưu lắc đầu: “Không có.”
Hắn vẫn chưa qua vòng lặp tử vong trong khoảng thời gian này, mặc dù bây giờ hắn biết nơi mà mộng yểm thường lui tới.
Bởi vì có quay về cũng vô ích, cho dù đi đến khu vực Tây Uyển trước, ngồi thủ sẵn ở đó thì sao?
Ngay cả Bạch Tề, ngự linh sư số một ở thành phố Lục Đằng, cũng không thể bước vào giấc mộng, Phương Hưu cũng không nghĩ rằng mình có thể.
Vì vậy, bây giờ ta quay trở lại khu vực Tây Uyển và chỉ nhìn cư dân của khu vực đó bước vào giấc mơ.