Quỷ Dị Khó Giết? Thật Có Lỗi, Ta Mới Thật Sự Là Bất Tử ( Dịch )

Chương 154 - Chương 154: Ta Nói Chuyện Tử Tế Với Ngươi, Ngươi Lại Tưởng Ta Dễ Nói Chuyện Hả?

Chương 154: Ta nói chuyện tử tế với ngươi, ngươi lại tưởng ta dễ nói chuyện hả? Chương 154: Ta nói chuyện tử tế với ngươi, ngươi lại tưởng ta dễ nói chuyện hả?

Còn về việc giải tán cư dân trong khu vực trước để ngăn chặn mộng yểm hấp thụ nỗi sợ hãi và tích lũy sức mạnh?

Chuyện này cũng vô dụng, khi mộng yểm đối mặt với người dân thì đó là sự tồn tại mạnh nhất, nếu chúng ta giải tán khu vực Tây Uyển ngày hôm nay thì ngày mai sẽ có khu vực Đông Uyển, rồi đến Bắc Uyển, Nam Uyển.

Mộng yểm sẽ luôn chọn ngẫu nhiên một nhóm nhỏ người xem may mắn và thưởng cho họ một cơn ác mộng mà họ sẽ không bao giờ tỉnh dậy.

Kết cục này đã phải định số phận ngay từ khi mộng yểm xuất hiện, chắc chắn nó sẽ giết chết rất nhiều người.

Sau đó Vương Đức Hải nói chuyện thêm vài câu rồi rời đi, chuyện mộng yểm khiến hắn ta lo lắng sứt đầu mẻ trán.

Vương Đức Hải rời đi không bao lâu, đột nhiên vang lên hai tiếng bước chân vội vã, ngay sau đó Trầm Linh Tuyết xuất hiện trong phòng bệnh với vẻ mặt đầy lo lắng và tức giận.

Theo sau nàng ta là cộng sự của nàng ta là Lý Văn Hạo.

Lý Văn Hạo cũng có vẻ mặt lo lắng, như muốn tóm lấy Trầm Linh Tuyết, nhưng là người bình thường, hắn ta vốn không thể bắt được một vị ngự linh sư đang tức giận.

Lúc này Trầm Linh Tuyết đã đội tóc giả, trông vẫn độc nhất vô nhị như trước.

“Phương Hưu! Bệnh viện tâm thần Thanh Sơn có mấy chục con quỷ dị, sao lúc trước ngươi không nói rõ ràng hả!

Ngươi có biết không, bởi vì ngươi mà tiểu đội của Dương Côn Bàng bị diệt, hiện giờ tất cả người dân ở khu vực Tây Uyển đang hôn mê, bọn họ có thể sẽ chết! Người có biết hay không!”

Phương Hưu bình tĩnh nhìn chằm chằm Trầm Linh Tuyết, thản nhiên nói: “Ngươi điếc à? Không nghe thấy lúc đầu ta nói gì sao?”

Trầm Linh Tuyết không chút bớt giận chút nào: “Ngươi có nói nhưng lúc đó ta không nghe rõ, ai biết ngươi bảo quỷ dị hay là quỷ nô!”

“Điều tra viên Trầm, ngươi đừng nói nữa.” Lý Văn Hạo vội kéo Trầm Linh Tuyết lại nhưng lại bị nàng ta hất ra, sức lực này có hơi lớn, Lý Văn Hạo trực tiếp đập vào tường, đau đến nghiến răng nghiến lợi.

Trầm Linh Tuyết tiếp tục hung hăng chèn ép người khác: “Phương Hưu! Rõ ràng khi đó ngươi biết ta không tin, tại sao ngươi không khuyên ta...”

Bốp!

Gò má trắng nón của Trầm Linh Tuyết bất ngờ có thêm dấu tay đỏ bừng.

Nàng ta ngẩn ra rồi đột nhiên gào lên: “Ngươi...”

Bốp!

Lại thêm một cái tát nữa.

Trầm Linh Tuyết hoàn toàn nổi giận, nàng ta vừa muốn phản kháng thế nhưng cái cổ vừa trắng vừa thon của nàng ta đã bị một bàn tay bóp chặt.

Rầm!

Một lực lớn tác động làm lưng Trầm Linh Tuyết đập thẳng vào tường, đến cả tóc giả trên đầu cũng rơi xuống, để lộ ra quả đầu đinh mà bàn tay kia vẫn đè chặt nàng ta.

Lúc này đập vào mắt Trầm Linh Tuyết là đôi mắt lạnh lùng không có chút tình cảm nào.

Giọng nói bình tĩnh của Phương Hưu vang lên: “Có phải ngươi hiểu lầm gì đó về ta không? Ta nói chuyện tử tế với ngươi, ngươi lại tưởng ta dễ nói chuyện hả?”

“Ngươi...” Trầm Linh Tuyết bắt đầu dãy dụa nhưng nàng ta không thể thoát khỏi tay Phương Hưu,

Lý Văn Hạo ngã dưới đất nhìn thấy cảnh này thì sốt ruột, hắn ta vội xin lỗi Phương Hưu: “Phương tiên sinh, ngươi đừng tức giận, nàng ta không cố ý, chỉ là em trai duy nhất của nàng ta ở khu chung cư Tây Uyển, vì thế nàng ta quan tâm quá mới loạn.”

Nghe thấy câu này Phương Hưu bật cười, hắn nói nhỏ bên tai Trầm Linh Tuyết: “Thực ra ta đã đoán ra được tương lai của khu chung cư Tây Uyển rồi, nhưng ta không nói, nếu như ta nói trước, em trai ngươi sẽ không rơi vào mộng cảnh, có điều sẽ có rất nhiều người vô tội khác sẽ rơi vào mộng cảnh, người lương thiện như ngươi sẽ lựa chọn thế nào đây?”

Vừa mới dứt lời, Trầm Linh Tuyết sốt ruột, bàn tay trắng nhỏ siết chặt, hỏa diễm nóng bỏng, sáng rực đột nhiên xuất hiện, nhiệt độ trong cả phòng bệnh cũng bất ngờ tăng lên.

Thế nhưng một giây sau.

Xoẹt!

Một ánh sáng bạc lóe qua, một con dao phẫu thuật tinh xảo, sắc bén đâm vào lòng bàn tay Trầm Linh Tuyết, ghim nó lên mặt đất.

Cùng với sự công kích của năng lực thống khổ, hỏa diễm lập tức tắt lịm, Trầm Linh Tuyết đau đớn mặt mày vặn vẹo, thân thể mảnh mai không ngừng co giật.

“A!” Tiếng kêu thảm thiết, đè nén vang lên.

Nhìn gương mặt xinh đẹp vì đau đớn mà vặn vẹo của đối phương, Phương Hưu chỉ cảm thấy Trầm Linh Tuyết lúc này lại càng đẹp hơn.

“Đừng mà! Mau dừng tay!” Lý Văn Hạo thấy nữ thần bị thương, hai mắt đỏ hồng, thế nhưng Phương Hưu chỉ tùy ý nhấc chân đã đá bay hắn ta.

Sau khi bị đạp một phát, Lý Văn Hạo nôn ra máu tươi, cả người đau đớn, làm thế nào cũng không đứng thẳng lên được.

Lúc này bởi vì thiếu oxi, mặt Trầm Linh Tuyết tím tái, hiển nhiên nàng ta sắp chết rồi.

“Đừng giết nàng ta! Nàng ta không có ý đó!” Lý Văn Hạo nóng vội nói: “Chỉ vì sau khi từ thôn Hắc Thủy về, linh tính của nàng tăng quá nhanh dẫn đến tâm linh mất cân bằng, lại thêm bị kích thích nên linh tính mất khống chế, vì thế mới làm vậy!”

Bình Luận (0)
Comment