“Ồ, bây giờ làm gì cũng có thể trách tại linh tính mất khống chế sao? Ta thấy linh tính mất khống chế cứ như uống rượu, rượu là công cụ phóng đại nhưng nó không thể tự nhiên mà có. Ví dụ như sát khí trong tim ngươi, bình thường không dám giết, uống rượu vào rồi mới dám, người không có ý định giết người thì uống bao nhiêu rượu cũng sẽ không giết người.
Nếu trong lòng Trầm Linh Tuyết không có suy nghĩ kia, dù cho nàng ta bị mất khống chế cũng sẽ không qua đây chất vấn ta.
Có điều ngươi yên tâm đi, ta sẽ không giết nàng ta, bởi vì giết nàng ta như thế, nàng ta sẽ mãi mãi không nhận thức được bản thân sai ở đâu, ta sẽ để nàng ta sống không bằng chết!”
“Ngươi... ngươi muốn làm gì!” Lý Văn Hạo vừa nghe thấy sống không bằng chết đã liên tưởng đến rất nhiều chuyện không thể phát sóng, hắn ta cuống lên, không màng đến bản thân bị thương, dãy dụa đứng dậy.
Thế nhưng lúc hắn ta đứng dậy, mắt phải của Phương Hưu sáng lên ánh đỏ.
Sau đó Phương Hưu nhìn Trầm Linh Tuyết sắp tắt thở, bình tĩnh nói: “Nhìn vào mắt ta.”
Trong khoảnh khắc ấy, ánh đỏ rực lên! Làn sóng linh tính quỷ dị xuyên vào hai mắt Trầm Linh Tuyết, truyền thẳng vào tâm linh nàng ta.
“Từ nay trở đi, ta muốn ngươi thấy ta như thấy thần!”
Vừa dứt lời, hai mắt Trầm Linh Tuyết dần mất đi thần thái, giống như linh hồn bị hút mất, chỉ còn lại đau đớn vô tận.
Phịch!
Cơ thể Trầm Linh Tuyết đập mạnh xuống đất.
Phương Hưu đã tạo ra một ảo cảnh đẹp đẽ cho nàng ta.
Trong ảo cảnh đó, bất kể nàng ta làm gì cũng sai, làm gì cũng bị vô số người chỉ trích.
Nếu ngươi đã kênh kiệu, từ cho rằng đều là người khác làm sai, vậy thì tạo ra một thế giới để mình ngươi sai thôi.
Em trai nàng ta cũng xuất hiện trong cảnh tượng ấy, thế là nàng ta sẽ rơi vào hai thế khó, một khi chọn cứu em trai, vậy thì vô số người bình thường sẽ chết.
Mà em trai nàng ta không cảm ơn nàng ta ngược lại trách nàng ta tại sao lại hại chết nhiều người như thế.
Nếu như nàng ta chọn đại nghĩa diệt thân, không cứu em trai, vậy thì ngày nào vong hồn em trai cũng quấn lấy nàng ta, chất vấn nàng ta sao không cứu mình.
Chọn thế nào cũng là sai.
Hình phạt dằn vặt người ta nhất mãi mãi không phải là hình phạt thể xác mà là sự tra tấn linh hồn.
Đối với người kiêu ngạo như Trầm Linh Tuyết.
Thứ Phương Hưu cần làm là mài mòn sự kiêu ngạo của nàng ta, chà đạp cái thứ mà nàng ta tự cho là tôn nghiêm dưới lòng bàn chân đến khi nát vụn.
Còn có gì làm cho tâm linh người ta sung sướng hơn sao?
Trước kia Phương Hưu không thể dựa vào huyết đồng để làm đến mức này, nhưng bây giờ linh tính của hắn đã đạt mười phần trăm, thực lực tăng mạnh.
Đủ để phát huy thực lực chân chính của huyết đồng.
Dù sao thì huyết đồng cũng là vật phẩm nhị giai, không có đủ nền móng chống đỡ, khó mà phát huy được uy lực mạnh nhất.
Lại thêm lúc này trạng thái của Trầm Linh Tuyết không đúng lắm, cực kỳ dễ lợi dụng để xâm nhập, để lại dấu ấn không thể xóa nhòa trong tâm linh nàng ta.
Trong ảo cảnh.
Trầm Linh Tuyết cô đơn một mình trong bóng tối vô biên, đỉnh đầu nàng ta như có ánh đèn tập trung lại, dù cho nàng ta chuyển động thế nào, ánh đèn kia cũng khóa chặt lấy nàng ta, theo sát bước chân nàng ta.
Phạm vi chiếu sáng của ánh đèn rất hẹp, chỉ chiếu được một mét xung quanh Trầm Linh Tuyết, giống như một lồng giam ánh sáng, bất kể thế nào, nàng ta cũng không thể ra khỏi đó.
Lúc này Trầm Linh Tuyết không có cách nào tập trung suy nghĩ vì các bộ phận trên cơ thể nàng ta truyền tới cơn đau khủng khiếp, cơn đau bất tận như thủy triều nhấn chìm nàng ta.
Đúng vào lúc này, ở phía không xa lại có ánh đèn sáng lên.
Trầm Linh Tuyết gian nan nhìn qua, chỉ thấy Phương Hưu bình tĩnh ngồi trên ghế, ánh mắt hững hờ, một tay chống cằm như thần đang nhìn xuống nàng ta.
“Phương Hưu! Tất cả đều do ngươi làm phải không!”
Phương Hưu không trả lời, chỉ lạnh lùng nói: “Quỳ xuống.”
Lời hắn như lệnh thiên đế, tràn đầy uy nghiêm không cho phép từ chối.
Sau khi nghe lệnh, Trầm Linh Tuyết kinh hãi phát hiện ra cả người mình như mất đi không chế, bị thứ gì đó thao túng.
“Thân thể... không khống chế dược, Phương Hưu! Rốt cuộc ngươi muốn làm gì!”
Cộp!
Trầm Linh Tuyết trực tiếp quỳ thẳng xuống đất.
Hành động này khiến nàng ta cảm thấy nhục nhã gấp bội, nàng ta luôn kiêu căng, đã bao giờ quỳ trước người khác như nô lệ, lại còn quỳ trước mặt người đàn ông nàng ta ghét nhất.
“Bò lên.”
Sau khi Phương Hưu hạ lệnh, Trầm Linh Tuyết càng sợ hơn, nàng ta thẹn quá hóa giận: “Đừng... không...”
Nàng ta giãy giụa nhưng tất cả đều không có tác dụng, nàng ta chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân như con chó từng bước bò đến trước mặt Phương Hưu.
Cốp!
Đầu nàng ta đau rát, mặt bị Phương Hưu dẫm lên, lúc này nàng ta vẫn đang quỳ.