Vì mặt bị di dưới đất nên mông vểnh lên càng cao.
“Ta... nhất định sẽ giết ngươi!” Trầm Linh Tuyết thét lên tiếng gào chói tai, chỉ có điều vì mặt bị dẫm nên lúc này nàng ta nói lúng búng, những tiếng nói vốn ẩn chứa oán giận bật ra từng chút.
Lúc này Phương Hưu búng tay một tiếng.
Cảnh tượng tăm tối xung quanh bỗng chốc thay đổi, biến thành khu chung cư Tây Uyển.
Em trai Trầm Linh Tuyết xuất hiện.
Sau đó Trầm Linh Tuyết nhìn thấy cảnh em trai bị mộng yểm đuổi giết, mộng yểm hóa thân thành đồ tể, trong tay cầm đồ đao, không ngừng chèm về phía em trai như mèo đuổi chuột.
Thỉnh thoảng chém một đao, máu tươi tung tóe.
Trầm Linh Tuyết thấy thế hai mắt như nứt ra, đỏ lên.
“Không! Đừng làm hắn ta bị thương.”
Trong ảo cảnh, đau khổ trên người khiến nàng ta đã mất đi năng lực suy nghĩ, giống như người nằm mơ không biết bản thân đang nằm mơi.
Lúc này, Phương Hưu lạnh lùng nói: “Muốn cứu hắn ta không?”
“Phương Hưu, rốt cuộc ngươi muốn làm gì! Đừng làm em trai ta bị thương! Có gì cứ trút lên ta đi!”
“Cầu xin ta đi.”
Phương Hưu chỉ lạnh lùng nói.
Trái tim Trầm Linh Tuyết run lên, kiêu ngạo trong lòng nàng ta không cho phép nàng ta cầu xin nhưng em trai đã bị chặt mất một cánh tay rồi, nàng ta không thể nhịn thêm nữa.
Giọt nước mắt uất nhục trào ra.
“Cầu... cầu xin ngươi, cứu em trai ta đi!”
Vừa mới dứt lời, tất cả tinh thần của Trầm Linh Tuyết như bị rút đi, nàng ta giống như bị mất đi linh hồn.”
“Lớn tiếng lên.”
“Cầu xin ngươi! Cứu em trai ta! Cầu xin ngươi... hu hu hu...” Trầm Linh Tuyết khóc lóc.
Tách!
Phương Hưu lại búng tay lần nữa, bóng tối xung quanh rút đi, đến cả bóng dáng hắn cũng biến mất.
Cảnh tượng quay về nhà Trầm Linh Tuyết.
Em trai nàng ta đang ngồi ngẩn ra trên sô pha.
Nhìn thấy thế, Trầm Linh Tuyết vội chạy qua, ôm em trai, không ngừng khóc lóc.
Ai ngờ em trai nàng ta lại đẩy nàng ta ra, lạnh lùng chất vấn: “Tại sao ngươi lại cứu ta? Ngươi có biết vì ngươi chọn cứu ta nên mộng yểm tới trung tâm thành phố, bây giờ người trong trung tâm thành phố đều ngủ say, họ... không tỉnh lại được nữa.”
Lúc này ti vi đột nhiên được bật lên, trong màn hình xuất hiện bản tin thời sự, trung tâm thành phố hỗn loạn, từng sợi dây cảnh báo phong tỏa trung tâm thành phố lại, bên ngoài đó là vô số tiếng khóc đau đớn, người nhà quỳ sụp xuống đất.
“Cầu xin các ngươi! Mau cứu con ta đi!”
“Để ta vào đó, lão bà ta còn ở trong đó!”
Nhìn thấy thế, trái tim Trầm Linh Tuyết bị đả kích cực nặng, hối hận, tự trách, tuyệt vọng,... đủ loại cảm xúc xông lên đầu.
“Nhìn thấy chưa tỉ tỉ? Tất cả đều do ngươi tạo thành! Ngươi hại bọn họ thê li tử tán, nhà tan cửa nát, tại sao ngươi lại cứu ta!” Em trai đột nhiên hét lên.
Sau đó hắn ta như phát điên mà chạy đến chỗ cửa sổ, mở cửa sổ ra, trực tiếp nhảy từ tầng mười lăm xuống.
“Không!!!” Trầm Linh Tuyết hoàn toàn sụp đổ.
Cảnh tượng lại vỡ nát như tấm kính, tất cả một lần nữa quay về tăm tối.
Trong bóng tối, bên dưới ánh sáng duy nhất, Phương Hưu lạnh lùng như thần ngồi trên vương tọa, nhìn Trầm Linh Tuyết đang khóc rống lên như trước.
“Quỳ xuống, bò qua đây.”
Trầm Linh Tuyết bị Phương Hưu dẫm dưới chân.
Chỉ có điều lần này nàng ta chết tâm rồi, không hề phản kháng, cả người như con rối bị làm hỏng.
Tách!
Sau đó tiếng búng tay vang lên, cảnh tượng em trai bị mộng yểm đuổi giết lại xuất hiện, nhưng lúc nàng ta muốn cứu em trai, trong đầu lại hiện lên cảnh tượng người bình thường mất người thân và cả em trai chết thảm.
Mắt nàng ta lóe lên vẻ đau đớn, một lúc lâu sau nàng ta mới tuyệt vọng nhắm mắt lại, không nói một lời.
Mà em trai trong cảnh tượng này bị đồ tể giết chết.
Tiếng em trai thảm thiết kêu lên không ngừng vang trong tai nàng ta.
“A! Xin ngươi tha cho ta đi! Tỷ tỷ! Tỷ tỷ đang ở đâu? May qua cứu ta đi!”
Trầm Linh Tuyết vội nhắm mắt lại, nước mắt không ngừng rơi, cơ thể run rẩy, nàng ta từng nhiều lần muốn mở miếng nhưng cuối cùng lại ngậm chặt miệng.
Cảnh tượng lại lần nữa thay đổi.
Trầm Linh Tuyết lại quay về nhà, chỉ có điều lần này căn nhà trống rỗng không có em trai.
Nhưng một giây sau, mặt nàng ta tái lại, đệ đệ như quỷ dị bỗng nhiên xuất hiện.
“Tỷ tỷ, tại sao ngươi không cứu ta? Ngươi có biết ta bị vây trong ác mộng vĩnh viễn, bị dày vò mãi mãi không!”
“Tỷ tỷ, tại sao không cứu ta? Tại sao không cứu ta!”
“A!!!” Trầm Linh Tuyết sụp đổ.
Nàng ta lao tới ôm đệ đệ, chỉ cảm thấy giống thi thể lạnh băng.
“Xin lỗi... ta xin lỗi...” nàng ta khóc tới kiệt sức, khóc tới xé họng.
Nhưng đệ đệ vẫn bất động, hỏi đi hỏi lại: “Tại sao ngươi không cứu ta! Tại sao ngươi không cứu ta!”
Tất cả lại trở về tăm tối, bóng dáng Phương Hưu xuất hiện lần nữa.
Cảnh tượng và lựa chọn trước đó cứ lặp đi lặp lại.