Keng!
Tiếng kim loại va chạm vang lên.
Chỉ thấy tóc Phương Hưu đột nhiên biến thành màu trắng, trực tiếp ngăn đòn hiểm sau lưng kia.
Một chiêu không trúng, người đàn ông ẩn trong sương mù kinh ngạc, sau đó cả người lại lùi vào trong sương.
Hắn ta cười lạnh: “Cũng rất ra gì đấy, thế mà có thể ngăn được chiêu của ta, thế nhưng chiêu tiếp theo không còn may mắn thế đâu, trong sương mù, không ai đánh bại được ta!”
Hắn ta vừa nói, cơ thể vừa nhanh chóng di chuyển, quay quanh Phương Hưu để âm thanh từ bốn phương tám hướng truyền tới, như một bóng ma ám vào người.
“Mắt, cổ họng, tim, bụng... ngươi đoán ta sẽ tấn công chỗ nào... haiz...”
Lúc người đàn ông sương mù đang xoắn xuýt, hắn ta đột nhiên ngã vật ra.
“Là thứ gì ngáng chân ta?”
Hắn ta cúi đầu nhìn, chỉ thấy trên chân mình có sợi tóc trắng quấn quanh, nhìn lên theo đám tóc, hắn ta đột nhiên phát hiện ra, không biết từ bao giờ, mặt đất quanh Phương Hưu đã lít nhít toàn tóc trắng như mạng nhện.
Giống hệt nhện giăng tơ.
Sau đó đám tóc trắng kia không ngừng duỗi dài, thâm nhập vào mắt, cổ họng, tim, ngực hắn.
Thấy người đàn ông ẩn trong sương sắp chết thì pằng pằng!
Hai tiếng súng vang lên.
Chỉ thấy hai viên đạn bắn ra, lao về phía Phương Hưu.
Đây không phải đạn bình thường mà là đạn linh tính do linh tính tạo ra.
Người đàn ông hai súng từng là lính đánh thuê liếm máu trên lưỡi dao, súng là thứ duy nhất hắn ta dựa dẫm trên chiến trường, là chiến hữu hắn ta tin tưởng nhất, vì thế sau khi trải qua chuyện quỷ dị, hắn ta thức tỉnh năng lực liên quan đến súng ống, có thể bắn ra đạn linh tính.
Đối diện với đạn linh tính bắn đến, Phương Hưu như dự cảm được gì đó, hắn hơi nghiêng đầu, dễ dàng trốn thoát.
Động tác cực kỳ nhanh nhẹn, không hề có hành động dư thừa nào, hai viên đạn linh tính bắn sượt qua da đầu.
Nhìn thấy cảnh này, người đàn ông nho nhã với năng lực lời nguyền suy yếu phía đối diện biến sắc, hô lên không thể nào.
Rõ ràng Phương Hưu trúng phải lời nguyền suy yếu rồi, hơn nữa còn phải đối mặt với cản trở của sương mù, sao có thể trốn được viên đạn với tốc độ như thế?
Hắn ta không biết không phải Phương Hưu mà là tóc của hắn làm ra hành động trốn tránh đó.
Nếu như quan sát kỹ ở cự ly gần sẽ phát hiện ra, không biết từ lúc nào, toàn thân Phương Hưu đã được liên kết với vô số sợi tóc trắng mảnh, dài.
Không sai, Phương Hưu lại thao túng thân thể chính mình như đang thao túng con rối.
Phương Hưu suy yếu chứ không phải tóc quỷ của hắn suy yếu.
Người đàn ông mặt sẹo thấy Phương Hưu trốn được viên đạn, khóe miệng tràn ra nụ cười lạnh, hai tay hơi co, chỉ thấy hai viên đạn linh tính lúc đầu sượt qua vai Phương Hưu lại chuyển hưởng đầy quái dị.
Vèo vèo!
Đạn linh tính vạch ra hai vết dài trong sương trắng, phi thẳng về phía Phương Hưu.
Mà lúc người đàn ông mặt sẹo kia tưởng bản thân thành công, cơ thể Phương Hưu di chuyển như bóng ma.
Chỉ một bước ngang cực kỳ nhanh thôi, hắn đã dễ dàng tránh được hai viên đạn linh tính.
Nhìn thấy cảnh này, mắt người đàn kia sắp lồi cả ra.
Trốn được lần đầu thì có thể hiểu nhưng tại sao đến cả đạn quay ngược lại vẫn có thể trốn được?
Người bình thường ai lường được viên đạn sẽ quay ngược lại?
Hơn nữa bởi vì đạn linh tính không phải thực thể nên tốc độ nhanh hơn đạn bình thường nhiều, hơn nữa uy lực cũng cực mạnh, loại đạn này trừ phi là ngự linh sư tốc độ, nếu không chắc chắn không thể trốn thoát.
Rõ ràng tốc độ của Phương Hưu không nhanh lắm nhưng thế mà lại trốn thoát, như thế hắn đoán được trước mọi thứ, ngay khi ngươi ra tay, người ta đã trốn trước rồi.
Lúc này người đàn ông ẩn trong sương đã chết.
Tóc trắng cắm vào cơ thể hắn ta, chọc trăm ngàn lỗ hổng lên nội tạng hắn ta, biến hắn ta thành thịt nát, sau đó rút khô linh tính hắn ta.
Nhất thời, ánh sáng trên tóc trắng dài càng sáng hơn.
Chẳng trách quỷ dị muốn ăn tâm linh con người, muốn ăn linh tính ngự linh sư, hóa ra quỷ dị dựa vào cách này để tăng thực lực.
Phương Hưu có thể cảm nhận được sự hào hứng của tóc quỷ.
Có điều hắn không thích nhìn thấy quỷ dị sung sướng, vì thế hắn trực tiếp rót năng lực thống khổ vào trong, tóc quỷ đột nhiên yên tĩnh lại.
Đợi người đàn ông ẩn trong sương chết đi, sương trắng trong hành lan tản hết sạch.
Tầm nhìn của Phương Hưu lại rơi vào sự xuất hiện của ba người.
Ba người lần lượt là Mã Văn Bân mặt mày u ám, người đàn ông hai súng, người đàn ông nho nhã kính vàng.
Nhìn thấy ba người, Phương Hưu bình tĩnh nói: “Không ngờ câu lạc bộ Quang Minh đại danh đỉnh đỉnh lại chỉ có ba người các ngươi.”
Nghe thế, Mã Văn Bân suýt nữa bùng nổ.
Gì mà chỉ có ba người, rõ ràng đều bị ngươi giết hết rồi!
“Giết hắn!”
Không hề nói lời dư thừa, Mã Văn Bân trực tiếp hạ lệnh ra tay.