“Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai hả?”
Trong lúc mấy người còn đang thảo luận, cảnh tượng trong camera xảy ra thay đổi.
Chỉ thấy cái kén bao quanh Phương Hưu bị đánh nát thành vô số sợi tóc trắng dài mảnh, chúng điên cuồng lan ra bốn phía như mạng nhện che trời phủ đất.
Đám lính đánh thuê sợ hãi không thôi, chúng không ngừng nã đạn nhưng đạn cũng chỉ trút ra vô ích, không thể làm sợi tóc bạc bị lay chuyển
Chỉ trong nháy mắt, tóc bạc đã lan khắp người họ.
“A!”
Tiếng thét đau khổ không ngừng vang lên.
Nhưng rất nhanh chúng đã im bặt, bởi vì ai trong số họ cũng bị bọc thành kén trắng.
Sau đó sợi tóc co lại, tiếng xương cốt nát vụn vang lên.
Rắc rắc rắc rắc...
Trong kén tóc trắng có vết máu đỏ sậm chậm rãi thấm ra, biến thành từng cái kén đỏ.
Cảnh tượng vô cùng khủng khiếp.
Đại sảnh trống rỗng, mấy chục kén máu bất động.
Sau đó sợi tóc trắng chậm rãi thu về, vết máu bị tóc trắng hút hết.
Mà trong những cái kén kia, từng quỷ nô tóc đen bóng bước ra.
Đột nhiên Phương Hưu hành động, hắn bình tĩnh đi vào sâu trong tòa cao ốc, sau người, mấy chục quỷ nô u ám đáng sợ như con rối bị thao túng theo sát phía sau.
Trong camera, đám người Mã Văn Bân nhìn thấy cảnh tượng này thì đều rợn tóc gáy.
Thậm chí có người sợ hãi: “Đây, đây... là năng lực gì? Rốt cuộc Phương Hưu là người hay là quỷ?”
“Hội trưởng, bây giờ chúng ta phải làm sao đây? Hay là để ta đi gặp hắn?” Một tình nguyện viên nói.
Mã Văn Bân mắng toáng lên: “Mẹ nó ngươi xem phim hoạt hình nhiều quá rồi à? Ngươi gặp hắn làm gì? Có phải ép lão tử học theo phản diện trong phim hoạt hình, phái từng đàn em đi chết, sau đó lão tử ở trên tầng cao nhất của tòa cao ốc này đợi hắn lên?
Cuối cùng hai bọn ta đơn chiến?
Các ngươi có bị ngu không hả!
Đây là địa bàn của chúng ta, chúng ta nhiều người, hắn chỉ có một mình, đương nhiên là phải kề vai sát cánh mà tiến lên!”
Nói xong, Mã Văn Bân dẫn theo đám người xuống lầu tìm Phương Hưu.
Trong tòa cao ốc.
Phương Hưu đang dẫn theo đám quỷ nô không ngừng đi về phía trước, đột nhiên trong hành lang phun ra sương trắng.
Sương trắng dày như thủy triều tràn ra, chỉ trong nháy mắt đã bao phủ toàn bộ hành lang.
Nhìn về phía sương mù, hoàn toàn không thấy rõ gì cả, tầm nhìn cực thấp, có thể tượng tượng ra một khi đi vào trong đó có lẽ sẽ trở thành người mù.
Nhưng sau khi thấy sương trắng, Phương Hưu không chỉ không lùi lại mà còn lao thẳng vào trong.
Đột nhiên cơ thể hắn bị sương trắng bao phủ, trước mắt mông lung, chẳng nhìn thấy gì.
Không chỉ có thể, đám sương mù như có tác dụng đè ép giác quan, làm ngự linh sư giác quan nhạy bén ở đây phải chịu sự chèn ép không nhỏ.
Thậm chí sương trắng này cực kỳ dày, đi vào trong, cả người như chìm dưới nước, từng cử động đều bị cản lại đầy khó hiểu.
Sâu trong sương trắng, đám người Mã Văn Bân nhìn Phương Hưu chằm chằm, lúc này Phương Hưu không thấy họ.
Một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, gương mặt u ám nở nụ cười lạnh: “Đúng là nghé con mới sinh không sợ cọp, thế mà dám trực tiếp đi vào trong sương ẩn của ta, bây giờ hắn hoàn toàn biến thành người mù rồi, chỉ dựa vào mấy chục quỷ nô tóc đen dưới tay thì làm được gì?
Hội trưởng, xem ra không cần các ngươi ra tay đâu, giao cho ta đi.”
Vừa mới dứt lời, người kia cầm chủy thủ ra, thân hình biến mất trong sương trắng.
Tốc độ cực kỳ nhanh, trong sương trắng, hắn ta có cảm giác như cá gặp nước.
“Hội trưởng, một mình hắn ta đi có được không? Phương Hưu này thoạt nhìn không đơn giản như bề ngoài.” Người nói là một chàng trai trên mặt có vết dao chém, trong tay cầm hai súng.
Mã Văn Bân u ám nhìn Phương Hưu, lạnh lùng nói: “Để hắn ta ra tay thăm dò thử, ngươi nhân cơ hội đi tìm điểm yếu, trực tiếp dùng linh tính công kích hắn.
Còn có ngươi, lão Triệu, ngươi mau thi triển lời nguyền suy yếu với hắn đi, tiểu tử này quá bình tĩnh, không bình thường.”
Người đàn ông tên lão Triệu rất nhã nhặn, đeo kính gọng vàng, có khí chất nho nhã.
“Vâng, hội trưởng.” Lão Triệu đáp lại một tiếng rồi đưa lòng bàn tay hướng về phía Phương Hưu trong sương trắng, một luồng linh tính âm thầm đánh vào cơ thể Phương Hưu.
Phương Hưu bất ngờ cảm thấy cơ thể bị đào rỗng.
Cả người trong trạng thái bị cảm nặng, không còn chút sức lực.
Tình hình vô cùng hung hiểm.
Người sở hữu năng lực ẩn trong sương mù đang giấu mình trong tối, không ngừng tiến sát lại sau lưng Phương Hưu, đợi hắn lộ ra điểm yếu.
Người đàn ông đeo kính gọng vàng tiếp tục thi triển lời nguyền suy yếu, khiến Phương Hưu không còn sức lực.
Mà Mã Văn Bân – hội trưởng câu lạc bộ Quang Minh đang ở trong tối theo dõi.
Đột nhiên người đàn ông trong sương mù hành động, thân hình hắn ta như ma hung hăng đâm vào sau trái tim Phương Hưu.