Quỷ Dị Khó Giết? Thật Có Lỗi, Ta Mới Thật Sự Là Bất Tử ( Dịch )

Chương 161 - Chương 161: Rốt Cuộc Phương Hưu Này Là Người Hay Quỷ (1)

Chương 161: Rốt cuộc Phương Hưu này là người hay quỷ (1) Chương 161: Rốt cuộc Phương Hưu này là người hay quỷ (1)

Daisy không hổ là lính đánh thuê từng chiến đấu vô số lần, đối mặt với tình hình ấy, nàng ta không hề do dự mà phản công.

Pằng pằng pằng...

Đầu John đột nhiên nổ tung, nằm xuống vũng máu.

Làm xong, Daisy vừa định lấy bộ đàm ra để báo cáo tình hình thì không ngờ phía sau lưng nàng ta truyền tới tiếng động.

Nàng ta vội quay đầu lại, chỉ thấy đội trưởng Paulus đứng lên, phía trước ngực hắn ta không ngừng chảy máu.

Daisy sung sướng: “Tốt quá, đội trưởng, ngươi chưa chết sao?”

Paulus cứng ngắc nói: “Daisy, tại sao ngươi giết John?” Nói rồi Paulus trực tiếp mở súng nã đạn qua.

Daisy cũng ngã trong vũng máu.

Sau đó Paulus nói vào bộ đàm.

“Paulus, chỗ ngươi có chuyện gì thế, sao lại có tiếng súng?”

Paulus cứng ngắc đáp: “Daisy đột nhiên phát điên giết chết John, rồi lại tấn công ta, ta cần chi viện.”

Không qua bao lâu, hai tiểu đội gần đó lao đến, thấy ngực Paulus đầy máu tươi, John và Daisy nằm trong vũng máu.

“Paulus, ngươi...”

Pằng pằng pằng...

Paulus không hề do dự, trực tiếp nã súng qua, trong lúc bất ngờ hắn ta trực tiếp giết chết bao nhiêu người.

Những người còn lại phản ứng rất nhanh, chúng lấy súng ra phản kích.

Paulus bị bắn thành cái sàng, nằm lăn ra đất.

Mấy người còn lại vui giận đan xem, vừa hô chi viện, vừa chạy tới chỗ thi thể đám Paulus.

“Đội trưởng, chúng chết hết rồi.”

“Đáng chết, có chuyện gì mới được chứ?”

Lúc này ba người Paulus, Daisy, John đã chết không hẹn mà cùng nhúc nhích.

Da trên cơ thể họ không ngừng rơi xuống nhưng thứ lộ ra bên dưới làn da không phải máu thịt mà là tóc! Tóc đen lít nha lít nhít.

Tóc kia đen bóng, nhìn có vẻ rất khỏe mạnh.

“Ha! Đây là cái quái gì thế!”

Ba người do tóc đen tạo thành điên cuồng tấn công lính đánh thuê, họ làm như không thấy đạn, chỉ vỏn vẹn mấy giây đã tàn sát hết mấy người kia.

Mà đợi sau khi mấy người đó chết, trong góc, vô số sợi tóc mày bạc như con rắn độc trườn ra, nhanh chóng xâm nhập vào thi thể.

Không qua bao lâu, các thi thể kia đứng dậy, da trên người cũng không ngừng rơi ra, để lộ mái tóc đen bóng bên trong.

Phương Hưu ra khỏi góc tường, hưng phấn nhìn cảnh tượng trước mắt, hắn rất hài lòng.

Những quỷ nô này đều tập trung quanh hắn, quỳ một gối hành lễ giống như bái kiến hoàng đế của mình.

Năng lực của tóc quỷ đúng là hữu dụng.

Cùng là tạo ra thân thể, chỉ cần rót vào một ít tóc trắng vào trong cơ thể thôi, tóc trắng sẽ điên cuồng cắn nuốt máu thịt cơ thể, sau đó để cả cơ thể hóa thành quỷ nô do tóc đen tạo thành.

Những quỷ nô độc nhất vô nhị như thôn Hắc Thủy.

Quỷ nô tóc đen chỉ là quỷ nô cấp thấp, còn quỷ nô tóc trắng là bản cao cấp.

Nói cách khác quỷ nô do tóc trắng tạo thành có sức mạnh, tốc độ, sức phòng ngự vượt xa quỷ nô tóc đen.

Chỉ có điều dùng tóc trắng tạo ra quỷ nô sẽ tiêu tốn một lượng lớn tóc bạc, hao tổn quá lớn, không thể chế tạo nhiều.

Bây giờ chuông cảnh báo vang lên, bốn phương tám hướng của tòa nhà vang lên tiếng bước chân và cả tiếng đạn lên nòng.

Phương Hưu không bất ngờ chút nào, dù sao trong này cũng có camera.

Từng đội lính đánh thuê mặc áo chống đạn nhanh chóng tràn ra như thủy triều, tay kẻ nào cũng cầm súng ngắn.

Thấy Phương Hưu và đám quỷ nô phía sau, họ không hề do dự mà trực tiếp nổ súng.

Pằng pằng pằng...

Tiếng đạn dày đặc vang lên, mạng lưới được tạo nên từ vô số viên đạn bao phủ Phương Hưu.

Phương Hưu không biến sắc, bình tĩnh đứng im tại chỗ.

Sau đó tóc hắn đột nhiên biến thành màu trắng rồi không ngừng vươn dài.

Tóc dài màu trắng nhanh chóng bao phủ cả người hắn, tạo thành một cái kén tóc trắng.

Keng keng keng...

Đạn bắn lên tóc trắng, tiếng kim loại va chạm không ngừng vang lên, tia lửa bắn ra tứ phía.

Trong phòng giám sát, hội trưởng câu lạc bộ Quang Minh dẫn theo ba thành viên khác đang nhìn camera chằm chằm.

“Chỉ có mình hắn đến sao?” Mã Văn Bân hỏi.

“Bốn phía đều tra cả rồi, chỉ có mình hắn.”

Mã Văn Bân sửng sốt, sau đó khóe miệng lộ nụ cười lạnh: “Xem ra lần hành động này không phải ý của cục điều tra mà là hành động của cá nhân Phương Hưu.

Phương Hưu này to gan thật, dám một mình tìm đến đây.”

“Hội trưởng, chúng ta nên làm sao giờ? Nếu giết hắn liệu có làm cục điều tra bất mãn không?”

“Bất mãn?” Mã Văn Bân hừ lạnh: “Ta cũng bất mãn đây! Đã bị người ta đánh đến cửa rồi, ta giết hắn gọi là phòng vệ chính đáng, kể cả cục điều tra cũng chẳng nói được gì, huống chi, bao nhiêu tiền năm nào ta cũng tặng cho tổng bộ công cốc cả à?”

“Hội trưởng, tư liệu cho thấy Phương Hưu là năng lực giả hệ cảm ứng, sao bây giờ lại thành điều khiển tóc rồi? Còn có thể dựa vào tóc để khống chế người khác?”

Bình Luận (0)
Comment