“Không... không rõ, hôm qua sau khi đi ngủ, phó đội trưởng Bạch vẫn không tỉnh lại, dù cho bọn ta gọi thế nào hắn ta cũng không tỉnh dậy, không biết hắn ta vào mộng cảnh từ bao giờ!”
Sắc mặt Vương Đức Hải đột nhiên trở nên khó coi, bởi vì theo suy đoán của Phương Hưu, mộng yểm cực kỳ gian xảo, chỉ khi hắn ta cho rằng mình đủ năng lực đối phó với Bạch Tề thì hắn ta mới kéo Bạch Tề vào mộng cảnh.
Bây giờ Bạch Tề bị kéo vào mộng rồi, nói không chừng mộng yểm đã lớn mạnh đến mức có thể đối phó được với Bạch Tề.
“Bây giờ Bạch Tề đang ở đâu, mau dẫn ta đi xem.” Vương Đức Hải nói xong thì vội vàng bảo Phương Hưu: “Phương Hưu, tình hình bây giờ nghiêm trọng thế nào ngươi cũng nhìn thấy rồi đấy, ngươi đừng vì ân oán cá nhân mà không màng đại cục.”
Nói xong Vương Đức Hải vội vàng theo nhân viên công tác rời đi.
Phương Hưu nhìn bóng lưng rời đi của hai người, lòng hơi dao động.
Bạch Tề cũng bị kéo vào mộng cảnh rồi, vậy bản thân hắn còn xa sao?
Thực lực của Bạch Tề vượt xa bản thân hắn nhưng tại sao mộng yểm lại chọn Bạch Tề mà không phải hắn?
Điều đó gần như nói lên trên người hắn có thứ mà mộng yểm kiêng kỵ, chắc là năng lực thống khổ nhỉ!
Bởi vì dao phẫu thuật là vật phẩm trong hiện thực, không thể đưa vào mộng cảnh nên thứ mộng yểm kiêng kỵ chỉ có thể là năng lực thống khổ.
Phương Hưu nhanh chóng đứng dậy.
Hắn phải diệt trừ câu lạc bộ Quang Minh trước mộng yểm.
Đến cả Bạch Tề cũng ngủ sâu, hắn không cho rằng người của câu lạc bộ Quang Minh có thể phát huy được tác dụng gì, bọn chúng chỉ có thể trở thành dinh dưỡng cho mộng yểm.
Đương nhiên hắn không quên lấy đi quà xin lỗi là hai nghìn linh tệ mà câu lạc bộ Quang Minh đưa tới.
Hắn có thể nhận lời xin lỗi nhưng người thì vẫn phải giết.
Mặc dù ngoài mặt Phương Hưu chiếm hời, giết được hai thành viên của câu lạc bộ Quang Minh, lấy được một quỷ khí nhưng trên thực tế, hắn vì câu lạc bộ Quang Minh mà chết hai lần.
Một lần vì Lâm Tử Dương, một lần vì Vương Yên Nhiên.
Mối thù này nhất định phải báo.
...
...
Đêm đó, cả thành phố Lục Đằng im ắng, trên đường phố trống không không bóng người.
Trước đây vào lúc này, cuộc sống về đêm của thành phố Lục Đằng mới bắt đầu nhưng khi mộng yểm trùm xuống, dù cho cục điều tra che giấu nhưng rất nhiều người bình thường cũng ý thức được điều không đúng.
Bọn họ không nghĩ đến quỷ dị mà cho rằng thành phố Lục Đằng đang phát tán một căn bệnh không biết tên, căn bệnh này sẽ khiến người ta ngủ say, mãi mãi không tỉnh lại.
Trong lời đồn như thế, phần lớn người bình thường đều bỏ chạy, chỉ còn lại một đám người không tin tà, mặc dù không bỏ đi nhưng cũng không dám ra ngoài.
Đúng vào lúc này, bóng người khoác áo choàng trùm đầu đen trên con phố vắng tanh.
Ánh đèn làm cái bóng của hắn kéo dài ra.
Người đó là Phương Hưu.
Phương Hưu bình tĩnh dừng lại ở trước một công ty.
Đây là tổng bộ của câu lạc bộ Quang Minh.
Câu lạc bộ Quang Minh có tiền thật, cả tòa nhà lớn này đều là của bọn họ.
Lúc này tòa nhà lớn tắt đèn, chỉ có mấy tầng vẫn đang sáng.
Ngoài cửa có hai bảo vệ đang đứng, ai cũng thân hình cao to, khí chất hung hãn, nhìn qua không giống người bình thường.
Đây là lính đánh thuê câu lạc bộ Quang Minh tốn tiền thuê về.
Dù sao ngự linh sư hiếm hoi, hơn nữa còn không bình thường cho nên công tác bảo an giao hết cho lính đánh thuê làm.
Phương Hưu làm như không thấy hai lính đánh thuê kia, đi thẳng vào tòa nhà.
Hắn nhanh chóng bị cản lại.
“Tiên sinh, khu vực tư nhân không được vào.”
Xoạt xoạt!
Một ánh sáng bạc lóe qua, cổ hai người xuất hiện vết máu mảnh, sau đó là nỗi đau vô tận phủ khắp cơ thể.
Hai người trực tiếp ngã lăn ra đất.
Từ đầu đến cuối, Phương Hưu không hề dừng chân, hắn đi vào trong tòa nhà.
Trong tòa nhà lớn, mấy chục lính đánh thuê đang tuần tra.
Bọn chúng cứ ba người một đội, thay nhau tuần, xác định mỗi một góc đều không bị xâm nhập.
Lúc này nhóm ba người lính đánh thuê Paulus, John, Daisy đang tuần.
Họ đều là lính đánh thuê, mỗi người đều ở cấp đặc chủng binh, kinh nghiệm chiến đấu phong phú.
Chỉ là ba người đi mãi, John ở cuối đột nhiên rút chủy thủ chiến thuật ra rồi hung hăng đâm vào ngực đội trưởng Paulus.
Đội trưởng Paulus rên lên rồi lăn ra đất.
Cô gái duy nhất trong đội là Daisy cảnh giác quay đầu lại thì thấy cảnh tượng ấy, nàng ta biến sắc, lập tức lấy súng ra nhắm vào John.
“John! Ngươi làm gì thế! Tại sao ngươi lại giết đội trưởng!”
John kinh ngạc: “Không... không phải ta!”
“Không phải ngươi! Trong tay ngươi còn cầm chủy thủ, ngươi còn dám chối hả!”
Daisy đã mở chốt an toàn, giống như một giây sau nàng ta sẽ bắn.
John hoảng loạn: “Thực sự không phải ta, ta không khống chế được cơ thể.”
Trên miệng hắn ta còn giải thích nhưng động tác trong tay không hề dừng lại, hắn ta giơ dao trong tay nhào về phía Daisy.