Quỷ Dị Khó Giết? Thật Có Lỗi, Ta Mới Thật Sự Là Bất Tử ( Dịch )

Chương 159 - Chương 159: Hội Trưởng, Ngươi Biết Ta Mà (2)

Chương 159: Hội trưởng, ngươi biết ta mà (2) Chương 159: Hội trưởng, ngươi biết ta mà (2)

“Được rồi Phương tiên sinh, mong ngài yên tâm, bọn ta nhất định sẽ kiểm tra cẩn thận.”

Phương Hưu gật đầu rồi xoay người rời đi.

Giám đốc Trình lập tức cúi đầu chín mươi độ, thái độ cực kỳ cung kính, khách sáo: “Phương tiên sinh đi cẩn thận, hoan nghênh lần sau lại đến.”

Đợi Phương Hưu đi rồi, quản lý Trình lập tức đứng thẳng dậy, lấy điện thoại ra: “Mau! Liên lạc với hội trưởng câu lạc bộ Quang Minh Mã Văn Bân cho ta, ta có tin tức quan trọng muốn bán cho hắn ta, năm trăm linh tệ! Bây giờ lập tức làm đi! Muộn hơn thì e là hắn ta chết rồi.”

...

...

Tối đó, cả giới ngự linh sư của thành phố Lục Đằng xảy ra biến động.

Bởi vì Phương Hưu sắp ra tay với câu lạc bộ Quang Minh.

Phương Hưu là ai, người trong giới ngự linh sư không rõ nhưng sau lưng hắn là cục điều tra.

Cục điều tra là sự tồn tại không thể xem nhẹ trong cả giới ngự linh sư này.

Vì thế Phương Hưu sắp ra tay với câu lạc bộ Quang Minh, tín hiệu phóng ra cực kỳ khiến người ta phải suy nghĩ xâu xa.

Trong câu lạc bộ Quang Minh.

Mã Văn Bân mặc âu phục trắng đang điên cuồng đập đồ đạc, rượu vang quý trên bàn bị hắn ta hất xuống đất, khắp nơi là thủy tinh vỡ.

“Rốt cuộc chuyện tên Phương Hưu kia là sao! Tại sao cục điều tra lại ra tay với câu lạc bộ Quang Minh? Các ngươi ai có thể nói cho ta biết rốt cuộc là có chuyện gì?

Ta phải đi tìm thầy phong thủy xem thử năm nay phạm phải tiểu nhân gì! Sao chuyện bất lợi cứ nối tiếp nhau đến thế này? Có phải đám khốn nạn các ngươi đắc tội ai không!”

Mọi người nhìn nhau.

“Hội trưởng, ngươi biết ta mà, gần đây ta vẫn ăn chay niệm phật, thực sự không đắc tội ai.”

“Hội trưởng, ngươi biết ta mà, nếu như ta đắc tội người ta, người đó chắc chắn không còn sống mà cáo trạng.”

“Hội trưởng, chắc là ngươi biết, cả câu lạc bộ Quang Minh này, người dễ gây chuyện nhất chính là ngươi...”

“Ta biết cái ĐM!” Mã Văn Bân tức giận trực tiếp ném điện thoại về phía người kia.

“Lười nói chuyện với các ngươi, ta gọi điện thoại, hỏi xem tình hình thế nào... hả? Điện thoại của ta đâu?”

“Hội trưởng, là cái ngươi vừa ném.”

Mã Văn Bân sửng sốt, sau đó gào lên: “Nhặt lên, nhặt điện thoại qua đây!”

“Hội trưởng, bị vỡ rồi.”

“ĐM! Ngươi không biết đưa điện thoại của ngươi cho ta à!”

Rõ ràng người kia hơi do dự, động tác lấy điện thoại ra khựng lại: “Đợi ta định dạng lại...”

“Định dạng lại cái DM, đưa đây mau!”

Sau đó Mã Văn Bân lập tức gọi điện thoại, sắc mặt hắn thay đổi đủ màu sắc mà bằng mắt thường cũng nhìn thấy được.

“Cái gì? Vương Yên Nhiên tấn công đám người Phương Hưu của cục điều tra rồi bị giết?”

“Phương Hưu nhận tất cả đơn liên quan đến câu lạc bộ Quang Minh? Nến thanh đồng cũng ở chỗ hắn?

“Ý của ngươi là cái chết của Lâm Tử Dương, Vương Yên Nhiên đều liên quan đến Phương Hưu, bây giờ hắn lại muốn ra tay với toàn bộ câu lạc bộ Quang Minh?”

“Mẹ kiếp rốt cuộc Phương Hưu là ai? Tại sao lại đối phó với câu lạc bộ Quang Minh của bọn ta?”

...

...

Hôm sau, Phương Hưu bị Vương Đức Hải gọi vào phòng làm việc.

Hắn tưởng là vì chuyện mình ra tay với Trầm Linh Tuyết nhưng kết quả lại là câu lạc bộ Quang Minh.

Không biết tại sao Trầm Linh Tuyết không nói với Vương Đức Hải chuyện kia.

“Phương Hưu, đây là hai ngàn linh tệ được câu lạc bộ Quang Minh đưa tới, Mã Văn Bân nói ra tay với nhân viên công tác của cục điều tra hoàn toàn là thuộc hạ tự mình thực hiện, không liên quan gì tới câu lạc bộ Quang Minh.

Chuyện của ngươi ta đã nghe nói rồi, ta hy vọng ngươi có thể chấp nhận lần hòa giải này vì bây giờ thành phố Lục Đằng đang đứng trước nguy cơ sống còn, chúng ta nên đoàn kết tất cả sức mạnh lại.”

Nói đến đây, vẻ mặt Vương Đức Hải nghiêm túc hẳn lên.

“Tin tức mới nhất, cả khu phía tây thành phố đều gục xuống rồi, bọn ta cố gắng hết sức để sơ tán quần chúng nhưng vẫn có một số người không kịp sơ tán, mặc dù bây giờ tất cả tin tức tiêu cực bị ép xuống nhưng phạm vi dính líu rộng, người trong thành phố Lục Đằng hoảng loạn rồi.

Bởi vì mọi người sợ nên sức mạnh của mộng yểm càng lớn thêm, tốc độ mở rộng nhanh hơn, thậm chí không ít ngự linh sư cũng bị kéo vào mộng cảnh rồi.

Ta đã phái người cầu cứu tổng bộ nhưng nhân lực ở tổng bộ không đủ, nhanh nhất cũng phải mất hai ngày.”

“Ngươi cảm thấy trước mặt mộng yểm, người của câu lạc bộ Quang Minh chống chịu được sao? Giữ chúng lại cung cấp nguyên liệu cho mộng yểm, chi bằng giết trước đi.” Phương Hưu bình tĩnh nói.

Tất nhiên lời hắn nói là sự thực bởi vì mộng yểm không dựa vào có nhiều người là có thể đối phó, ngược lại, càng nhiều người vô dụng thì nỗi sợ được cung cấp cho nó lại càng nhiều.

Nó càng nuốt được nhiều linh tính của ngự linh sư, thực lực sẽ càng mạnh lên.

“Nói thì nói thế nhưng kẻ địch trước mắt, ngươi là thành viên của cục điều tra, một khi ngươi ra tay với câu lạc bộ Quang Minh sẽ dẫn tới lòng người kinh động...”

Vương Đức Hải còn chưa nói xong, đột nhiên tiếng bước chân gấp gáp truyền đến, rầm!

Cửa bị đẩy ra.

Một nhân viên công tác sắc mặt nóng nảy hớt hải lao vào.

“Cục trưởng! Phó đội trưởng Bạch rơi vào mộng rồi!”

“Cái gì!” Vương Đức Hải đứng phắt dậy: “Chuyện xảy ra từ lúc nào?”

Bình Luận (0)
Comment